Lễ Hội Đại Chiến - Chương 2
Chương 2: Cuộc Chiến Bắt Đầu
Tiếng trống trận vang dội khắp làng, át đi tiếng hoảng loạn của người dân. Gió rít từng cơn khi những bóng đen từ rìa làng bắt đầu tiến vào quảng trường, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và đáng sợ. Không còn thời gian để do dự, Vũ Khúc và Nhị Lan Thần lập tức vào vị trí, chuẩn bị đón nhận những gì sắp tới.
Vũ Khúc: (nắm chặt kiếm, nói nhanh)
“Nhị Lan Thần, bọn bóng tối này không phải là địch thủ bình thường. Ta sẽ chặn chúng từ phía trước. Nàng hãy bảo vệ những người dân và tìm ra cách tiêu diệt tận gốc chúng.”
Nhị Lan Thần: (gật đầu)
“Đồng ý! Nhưng đừng quên, chúng ta phải phối hợp với nhau nếu muốn chiến thắng.”
Lũ bóng đen lao đến như một cơn bão dữ dội, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi. Vũ Khúc xông lên như một chiến binh quả cảm. Thanh kiếm của anh vung lên mạnh mẽ, từng đường chém tỏa sáng giữa màn đêm mù mịt, xé toạc lũ bóng đen ra từng mảnh.
Vũ Khúc: (hét lớn)
“Chỉ thế này thôi sao? Đến đây! Còn ai muốn thử sức không?”
Nhưng những bóng đen không hề bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng lập tức tái tạo, mạnh mẽ hơn sau mỗi lần bị đánh trúng. Nhị Lan Thần đứng phía sau, đôi tay giơ lên, triệu hồi một luồng gió xoáy. Từ mặt đất, những rễ cây cổ thụ trồi lên, quấn chặt lấy những bóng đen, làm chúng tạm thời bất động.
Nhị Lan Thần: “Vũ Khúc, chúng bất tử. Sức mạnh vật lý sẽ không đủ! Ta cần thời gian để tìm ra nguồn sức mạnh của chúng.”
Vũ Khúc: (chém thêm một bóng đen khác, nói gấp)
“Thời gian? Chúng ta không có nhiều thời gian! Nàng cần nhanh hơn!”
Nhị Lan Thần nhắm mắt lại, tập trung sức mạnh của mình. Nàng cảm nhận được một luồng năng lượng tà ác phát ra từ trung tâm khu rừng, nơi có ngôi đền cổ mà không ai dám bước vào.
Nhị Lan Thần: (mở mắt, quả quyết)
“Ta tìm ra rồi! Nguồn sức mạnh của chúng nằm ở ngôi đền trong rừng. Nếu phá được ngôi đền đó, lũ bóng đen sẽ biến mất.”
Vũ Khúc: (mỉm cười tự tin)
“Vậy còn chờ gì nữa? Ta sẽ mở đường cho nàng!”
Cuộc Hành Trình Vào Rừng
Không chần chừ thêm giây phút nào, Vũ Khúc và Nhị Lan Thần lao về phía rừng, nơi ngôi đền cổ nằm ẩn mình giữa những tán cây rậm rạp. Trên đường đi, họ phải vượt qua nhiều chướng ngại vật do lũ bóng đen bày ra để cản đường.
Nhị Lan Thần: (vừa chạy vừa nói)
“Ta sẽ làm yếu chúng bằng sức mạnh thiên nhiên. Ngươi hãy tấn công khi có cơ hội!”
Vũ Khúc gật đầu. Anh dùng sức mạnh phi thường của mình phá vỡ các rào cản, trong khi Nhị Lan Thần triệu hồi các dòng suối nhỏ và những cơn gió mạnh để làm chậm bước tiến của lũ bóng đen.
Vũ Khúc: (ngạc nhiên)
“Nàng làm tốt lắm. Chúng ta đang đến gần rồi!”
Những tán cây bắt đầu mở ra, và trước mắt họ là ngôi đền cổ – một nơi tối tăm với những bức tường khắc đầy ký tự cổ xưa. Không khí nơi đây nặng nề, lạnh lẽo như chứa đựng bí ẩn ngàn năm.
Nhị Lan Thần: (nghiêm nghị)
“Chính ở đây! Nguồn sức mạnh của bóng tối đến từ trong ngôi đền này.”
Vũ Khúc: “Tốt! Vậy chúng ta sẽ tiêu diệt nó, ngay bây giờ.”
Đối Mặt Với Thử Thách Bên Trong
Khi họ bước vào trong đền, những ngọn lửa màu tím bất ngờ bùng lên từ các bức tượng đá xung quanh, tạo thành một vòng tròn bao quanh họ. Ở giữa đền, một viên ngọc đen khổng lồ tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, chính là trái tim của bóng tối.
Nhị Lan Thần: (nói khẽ)
“Đây rồi… Viên ngọc này là nguyên nhân! Chúng ta phải phá hủy nó.”
Bỗng nhiên, một giọng nói u ám vang lên từ trong bóng tối.
Giọng Bí Ẩn:
“Các ngươi nghĩ rằng có thể hủy diệt ta sao? Bóng tối là bất diệt. Ta sẽ nuốt chửng mọi ánh sáng trên thế gian này.”
Lập tức, từ viên ngọc đen, những bóng đen khổng lồ tràn ra, lao vào tấn công Vũ Khúc và Nhị Lan Thần.
Vũ Khúc: (hét lớn)
“Nàng phá viên ngọc đi! Ta sẽ chặn chúng!”
Vũ Khúc lao lên, tung ra những đường kiếm mạnh mẽ chặn đứng lũ bóng đen. Nhị Lan Thần tiến gần đến viên ngọc, đôi tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. Nàng bắt đầu niệm chú để vô hiệu hóa viên ngọc.
Nhị Lan Thần: (tập trung)
“Ta cần thêm vài phút…”
Khoảnh Khắc Quyết Định
Những bóng đen dường như nhận ra ý định của Nhị Lan Thần và điên cuồng tấn công nàng. Nhưng Vũ Khúc không để chúng có cơ hội. Anh dùng hết sức mình, tạo ra một cơn lốc kiếm xoay tròn, cuốn bay tất cả những bóng đen cản đường.
Vũ Khúc: (hét lên)
“Nhanh lên, Nhị Lan Thần! Ta không cầm cự được lâu!”
Cuối cùng, ánh sáng từ tay Nhị Lan Thần bùng lên rực rỡ, bao phủ toàn bộ ngôi đền. Viên ngọc đen bắt đầu rung chuyển và vỡ ra thành từng mảnh.
Giọng Bí Ẩn: (gào thét trong tuyệt vọng)
“Không…! Các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng tối của ta!”
Khi viên ngọc tan biến, tất cả bóng đen cũng theo đó mà biến mất. Ngôi đền trở lại yên tĩnh, và bầu không khí trở nên trong lành hơn bao giờ hết.
Nhị Lan Thần: (thở phào)
“Chúng ta đã làm được.”
Vũ Khúc: (mỉm cười, lau mồ hôi)
“Ta đã nói mà. Không có gì chúng ta không thể làm được khi phối hợp cùng nhau.”
Cuộc chiến đầu tiên của họ đã kết thúc, nhưng họ biết rằng vẫn còn nhiều điều cần làm để khôi phục lại lễ hội và bảo vệ ngôi làng. Họ nhìn nhau, hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình đầy thách thức và bất ngờ.