Liên minh với các danh tướng - Chương 1
Chương 1: Sứ mệnh của Gia Cát Lượng
Trong những năm tháng căng thẳng của thời kỳ Tam Quốc, chiến sự giữa Ngụy, Thục và Ngô diễn ra không ngừng nghỉ. Ở vùng đất Thục, Gia Cát Lượng, quân sư xuất sắc của Thục Hán, đang suy ngẫm về tương lai của đất nước dưới sự trị vì của Lưu Bị. Ông biết rằng để thực hiện giấc mơ lớn lao của Lưu Bị – thống nhất thiên hạ và khôi phục lại Hán triều – việc sở hữu một đội quân mạnh mẽ là không đủ. Gia Cát Lượng cần chiêu mộ những danh tướng xuất chúng, những người có tài năng quân sự vượt trội để cùng ông đối đầu với thế lực hùng mạnh của Tào Ngụy và Đông Ngô.
Một buổi chiều yên ả, Gia Cát Lượng ngồi trong thư phòng, tay xoay nhẹ chiếc quạt lông vũ, mắt chăm chú vào tấm bản đồ rộng lớn trải trên bàn. Đôi mắt ông như xuyên thấu qua từng con sông, ngọn núi, từng vùng đất mà ông dự định sẽ chinh phục, không phải bằng vũ lực, mà bằng lòng người.
Lưu Bị bước vào, dáng vẻ trầm ngâm. “Quân sư, thời gian không còn nhiều. Tào Tháo ngày càng mạnh, và Ngô cũng không đứng yên. Chúng ta phải có kế hoạch.”
Gia Cát Lượng ngẩng đầu nhìn vị vua của mình, ánh mắt đầy quyết tâm. “Đại vương, tôi đã suy nghĩ kỹ. Thục Hán dù có lòng, nhưng lực lượng hiện tại chưa đủ để chống lại cả hai thế lực kia. Nếu muốn thắng lợi, chúng ta cần nhiều hơn thế. Tôi có một kế hoạch.”
“Quân sư muốn nói gì?” Lưu Bị hỏi, bước đến bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của Gia Cát Lượng trên bản đồ.
“Chúng ta cần chiêu mộ thêm những danh tướng tài ba từ khắp các quốc gia. Họ là những người có tài chiến đấu và lòng trung thành, nhưng hiện đang ẩn mình vì nhiều lý do. Nếu chúng ta có thể tập hợp họ, sức mạnh của Thục Hán sẽ không còn giới hạn.”
Lưu Bị nhíu mày, trầm ngâm. “Nhưng những tướng lĩnh đó, họ có chịu phục chúng ta không? Và Ngô, liệu Đông Ngô có sẵn sàng liên minh với ta một lần nữa sau bao bất đồng trong quá khứ?”
Gia Cát Lượng khẽ cười, ánh mắt sắc bén lóe lên. “Tôi tin rằng, chỉ cần sự chân thành và trí tuệ, chúng ta có thể thuyết phục họ. Đầu tiên, tôi sẽ đến Đông Ngô để gặp Chu Du. Hắn là một danh tướng tài ba và có lòng nghĩa khí. Nếu Chu Du đồng ý liên minh với ta, đó sẽ là bước đầu quan trọng.”
Lưu Bị thở dài, nhưng ánh mắt ánh lên tia hy vọng. “Quân sư, ta tin tưởng vào ngươi. Hãy thực hiện kế hoạch này, bất kể khó khăn thế nào. Ta sẽ chuẩn bị hậu phương và chờ tin tốt từ ngươi.”
Gia Cát Lượng gật đầu, ông đứng dậy, chiếc quạt lông vũ khẽ đung đưa trong tay, tạo nên âm thanh nhỏ nhẹ. Ông biết rằng cuộc hành trình này sẽ không hề dễ dàng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để giúp Thục Hán vượt qua tình thế khó khăn.
Chỉ vài ngày sau, Gia Cát Lượng đã có mặt tại Đông Ngô. Vùng đất này, dẫu không xa lạ, nhưng bầu không khí căng thẳng giữa hai quốc gia luôn đè nặng lên lòng người. Ông bước đến doanh trại của Chu Du, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi hàng chục lính canh. Khi thấy ông, các binh sĩ Đông Ngô đều nhìn ông với ánh mắt nghi ngại, nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng vì danh tiếng của ông đã vang xa.
Tại trại lớn, Chu Du ngồi trên ghế, sắc mặt cương nghị khi thấy Gia Cát Lượng bước vào. “Gia Cát Lượng, ngươi đến đây để làm gì? Ta nhớ rằng giữa Thục và Ngô chưa từng có hòa khí bền lâu.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, cúi chào. “Chu Du đại nhân, tôi đến đây không phải để gợi lại những hiềm khích cũ, mà là để tìm kiếm sự hợp tác. Đông Ngô và Thục Hán đã từng đồng lòng chống lại Tào Tháo tại Xích Bích. Tôi tin rằng, trong lòng ngài, vẫn còn ngọn lửa của lòng nghĩa hiệp và trung nghĩa.”
Chu Du ngả người ra sau, đôi mắt dò xét Gia Cát Lượng. “Ngươi thật khéo léo trong lời nói. Nhưng tại sao ta phải tin ngươi? Thục Hán đã từng hứa hẹn nhiều, nhưng sau cùng, mỗi quốc gia đều vì lợi ích riêng.”
Gia Cát Lượng giữ bình tĩnh, bước đến gần hơn. “Chu Du đại nhân, ngài là một người kiệt xuất, ai ai cũng biết điều đó. Nhưng Đông Ngô không thể một mình chống lại Tào Tháo. Nếu ngài và chúng tôi hợp sức, chúng ta sẽ có cơ hội lật đổ Tào Tháo, giải thoát thiên hạ khỏi ách thống trị của hắn.”
Chu Du lặng im, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng trong đó chứa đựng sự suy tư. “Ta hiểu, nhưng làm thế nào để biết được Thục Hán thực sự chân thành? Nếu chúng ta thất bại, Ngô sẽ mất hết, và đó sẽ là tội lớn với Tôn Quyền.”
Gia Cát Lượng nhẹ nhàng đáp, “Chúng tôi không đến đây để lợi dụng, mà để hợp tác. Ngài có thể thử thách tôi, tôi sẵn sàng chứng minh sự chân thành và tài năng của mình. Nếu tôi thua, tôi sẽ quay về và không bao giờ quay lại đây nữa.”
Chu Du nhìn ông một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy, ánh mắt sáng lên một tia kiên định. “Được, Gia Cát Lượng. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi không vượt qua thử thách này, không chỉ danh tiếng của ngươi, mà cả tương lai của Thục Hán cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Buổi tối hôm đó, Gia Cát Lượng ngồi trong lều, suy nghĩ về thử thách mà Chu Du sẽ đưa ra vào ngày mai. Ông biết đây không chỉ là một trận đấu chiến lược thông thường, mà còn là cơ hội để xây dựng niềm tin giữa hai quốc gia.
Trước mắt ông là con đường đầy gian truân, nhưng Gia Cát Lượng tin rằng với sự kiên nhẫn và trí tuệ của mình, ông sẽ không chỉ vượt qua thử thách, mà còn mở ra một chương mới trong cuộc chiến Tam Quốc đầy khốc liệt này.