Liên minh với các danh tướng - Chương 10
Chương 10: Trận chiến cuối cùng và giấc mơ dang dở
Sau một thời gian ổn định lại nội bộ và củng cố sức mạnh quân sự, Thục Hán đã sẵn sàng đối mặt với trận chiến cuối cùng. Tào Tháo, sau thất bại trong trận chiến trước, đã nhanh chóng tập hợp lực lượng và chuẩn bị cho một cuộc tấn công trả thù quy mô lớn. Hắn không thể chấp nhận việc bị đánh bại bởi một đội quân nhỏ hơn, và lần này, Tào Tháo quyết tâm tiêu diệt Thục Hán một lần và mãi mãi.
Nhận thấy quân Tào đã tập hợp và sẵn sàng tiến công, Gia Cát Lượng biết rằng Thục Hán phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt hơn bao giờ hết. Lưu Bị, dù tin tưởng tuyệt đối vào tài năng của Gia Cát Lượng, cũng không khỏi lo lắng về sự an nguy của đất nước.
Một buổi sáng, trước khi trận chiến bắt đầu, Gia Cát Lượng cùng Lưu Bị đứng trên một ngọn đồi, nhìn xuống chiến trường rộng lớn. Từ xa, cánh quân của Tào Tháo như những dòng thác lũ, cuồn cuộn tiến về phía trước.
“Quân sư,” Lưu Bị nói, giọng trầm lắng, “ta chưa từng thấy quân Tào đông đảo đến vậy. Ngươi có chắc chúng ta đủ sức đối đầu không?”
Gia Cát Lượng, đôi mắt sắc bén hướng về phía quân địch, khẽ cười bình tĩnh. “Đại vương, số lượng không phải là yếu tố quyết định chiến thắng. Trận chiến lần này sẽ là cuộc đấu trí cuối cùng giữa chúng ta và Tào Tháo. Chỉ cần các tướng lĩnh tuân theo kế hoạch, chúng ta sẽ có cơ hội.”
Lưu Bị gật đầu, đặt tay lên vai Gia Cát Lượng. “Ta tin vào ngươi, quân sư. Ngươi đã mang Thục Hán đến đây, và ta biết ngươi sẽ tiếp tục dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng.”
Trận chiến bắt đầu vào giữa trưa, khi ánh mặt trời chói chang chiếu xuống chiến trường, ánh sáng phản chiếu từ hàng ngàn lưỡi kiếm và áo giáp. Quân đội Thục Hán, dù ít hơn, nhưng được bố trí cẩn thận theo chiến lược mà Gia Cát Lượng đã vạch ra. Các cánh quân được chia thành từng cụm phòng ngự chặt chẽ, tận dụng địa hình và các yếu tố chiến thuật để giảm bớt sức mạnh của quân địch.
Gia Cát Lượng đứng trên đồi cao, chỉ đạo trận chiến. Ông đã bố trí Quan Vũ ở cánh phía bắc, nơi quân Tào đang đổ dồn về. Quan Vũ với thanh long đao trong tay, dẫn đầu đội quân tinh nhuệ, dùng chiến thuật đánh nhanh rút gọn để đẩy lùi các đợt tấn công của quân Tào. Những binh sĩ dưới quyền ông chiến đấu với lòng dũng cảm và sự kiên cường không ngừng nghỉ.
Ở phía đông, Mã Siêu dẫn đầu đội kỵ binh, tấn công vào các đơn vị tiên phong của Tào Tháo. Với tốc độ và sức mạnh vượt trội, Mã Siêu đã tạo ra những lỗ hổng trong đội hình quân Tào, làm suy yếu sức mạnh tấn công của chúng.
Trong khi đó, Triệu Vân ở phía tây, giữ vững phòng tuyến, bảo vệ các vùng đất quan trọng mà Gia Cát Lượng đã chỉ định. Quân Tào dù đông hơn nhưng không thể nào vượt qua được lớp phòng thủ kiên cố của Triệu Vân và các binh sĩ dưới quyền ông.
Hoàng Trung, với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, chỉ huy quân dự phòng, sẵn sàng ứng phó với những biến cố bất ngờ. Dù tuổi cao, Hoàng Trung vẫn giữ được sự tỉnh táo và quyết đoán, đảm bảo rằng mọi kế hoạch của Gia Cát Lượng đều diễn ra suôn sẻ.
Tào Tháo, từ trên đỉnh đồi đối diện, quan sát trận chiến với ánh mắt sắc lạnh. Dù quân số của hắn đông đảo, nhưng sự khéo léo trong chiến lược của Gia Cát Lượng đã khiến quân Tào gặp không ít khó khăn. Tào Tháo biết rằng nếu tiếp tục tấn công một cách thiếu suy tính, quân đội của hắn sẽ bị tiêu diệt.
“Tên Gia Cát Lượng này quả thật không tầm thường,” Tào Tháo lẩm bẩm. “Nhưng ta sẽ không để hắn giành chiến thắng thêm một lần nữa.”
Với ý định quyết định trận chiến, Tào Tháo ra lệnh tổng tấn công. Hàng chục ngàn quân Tào đổ về các cánh quân của Thục Hán, tạo nên một áp lực khủng khiếp. Lúc này, Gia Cát Lượng hiểu rằng đây là thời khắc quyết định.
Trong cơn hỗn loạn của chiến trận, các tướng lĩnh của Thục Hán chiến đấu hết sức mình. Quan Vũ, dù bị bao vây, vẫn không lùi bước. Mã Siêu tiếp tục dẫn dắt kỵ binh tiến công vào sâu trong lòng địch. Triệu Vân, với sự dũng mãnh quen thuộc, giữ vững phòng tuyến trước sự tấn công không ngừng nghỉ.
Nhưng dần dần, sức ép của quân Tào ngày càng lớn, khiến quân Thục bắt đầu suy yếu. Gia Cát Lượng đứng trên đồi, tay cầm quạt lông vũ, đôi mắt sắc bén quan sát tình hình. Ông biết rằng thời điểm này đòi hỏi một quyết định quan trọng. Ông nhìn về phía quân dự phòng của Hoàng Trung, rồi quay sang ra lệnh cho các tướng lĩnh cuối cùng tung ra đợt tấn công tổng lực.
Hoàng Trung, với sự điềm tĩnh và kinh nghiệm, dẫn đầu đội quân dự phòng lao thẳng vào hàng ngũ quân Tào. Ông biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để Thục Hán lật ngược tình thế. Những binh sĩ dưới quyền ông chiến đấu với tất cả lòng dũng cảm và quyết tâm. Tiếng trống trận vang dội khắp chiến trường, đẩy lùi đợt tấn công quyết liệt của quân Tào.
Nhưng rồi, ngay khi trận chiến dường như đang ở đỉnh cao, Gia Cát Lượng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua. Ông nhíu mày, rồi khẽ thở dài. Dù Thục Hán đã chiến đấu hết mình, nhưng sự chênh lệch về quân số và sức mạnh của Tào Tháo quá lớn. Đoàn quân của Thục Hán bắt đầu mệt mỏi và rệu rã dần.
Buổi tối, sau nhiều giờ chiến đấu, Gia Cát Lượng nhận ra rằng trận chiến này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Thục Hán đã cầm cự đủ lâu, nhưng Tào Tháo vẫn còn nhiều quân dự phòng. Ông quay sang các tướng lĩnh và ra lệnh rút lui chiến lược. Các tướng lĩnh, dù biết đây là một quyết định khó khăn, đều tuân lệnh không chút do dự.
Trong khi rút lui, các tướng lĩnh của Thục Hán không ngừng bảo vệ từng binh sĩ, cố gắng duy trì đội hình để tránh thiệt hại thêm. Mọi người đều cảm thấy nặng nề vì không thể giành chiến thắng quyết định trong trận chiến cuối cùng này.
Gia Cát Lượng, đứng ở phía sau đội quân rút lui, lặng lẽ quan sát những gì đang diễn ra. Trong lòng ông biết rằng giấc mơ thống nhất thiên hạ của Lưu Bị vẫn chưa thể thành hiện thực. Nhưng ông không cảm thấy hối tiếc. Ông biết rằng mình và tất cả những người trung thành với Thục Hán đã chiến đấu hết mình.
Dù trận chiến này kết thúc mà không có chiến thắng trọn vẹn, Gia Cát Lượng tin rằng một ngày nào đó, Thục Hán sẽ lại đứng lên, tiếp tục con đường mà họ đã bắt đầu.
Khi màn đêm buông xuống, quân đội Thục Hán đã an toàn rút lui khỏi chiến trường. Gia Cát Lượng đứng trên ngọn đồi, nhìn về phía xa, nơi ánh sáng mờ nhạt của những ngọn lửa chiến trường vẫn còn le lói.
Ông thầm thì trong lòng: “Chúng ta đã không thể chiến thắng hôm nay, nhưng giấc mơ sẽ không bao giờ chết. Một ngày nào đó, Thục Hán sẽ hoàn thành giấc mơ này.”