Liên minh với các danh tướng - Chương 2
Chương 2: Cuộc thử thách chiến lược
Sáng hôm sau, Gia Cát Lượng tỉnh dậy trong doanh trại Đông Ngô. Bầu không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm không làm giảm đi sự hồi hộp trong lòng ông. Đây là khoảnh khắc quyết định – thử thách mà Chu Du đưa ra sẽ không chỉ kiểm tra tài năng mà còn là niềm tin của ông đối với Thục Hán.
Bên ngoài doanh trại, binh sĩ Đông Ngô đã tập hợp, những ánh mắt tò mò và cảnh giác hướng về phía Gia Cát Lượng. Họ đều biết rõ vị quân sư Thục Hán này không phải là một đối thủ tầm thường, nhưng việc ông có thể vượt qua thử thách mà Chu Du đặt ra vẫn còn là điều chưa thể đoán trước.
Chu Du bước ra từ trướng lớn, mặc bộ giáp sáng bóng, dáng vẻ uy nghiêm. Ông tiến đến trước Gia Cát Lượng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm.
“Gia Cát Lượng, hôm nay sẽ là ngày ngươi chứng tỏ sự chân thành của mình. Ta sẽ đưa ra một trận chiến giả định, và ngươi sẽ phải đưa ra kế hoạch để đối phó. Nếu ngươi thành công, ta sẽ đồng ý liên minh cùng Thục Hán. Còn nếu thất bại, ngươi hãy quay về và đừng bao giờ đặt chân đến Đông Ngô lần nữa.”
Gia Cát Lượng nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm không hề nao núng. “Ta sẵn sàng.”
Chu Du liền chỉ tay về phía một tấm bản đồ lớn đã được đặt sẵn trên bàn. Trên đó là mô phỏng địa hình của một khu vực chiến sự hư cấu, với nhiều núi non, sông ngòi, và thành trì.
Chu Du nói: “Đây là một trận chiến mà ngươi phải đối đầu với lực lượng của Tào Ngụy, đông đảo hơn nhiều so với quân đội của ngươi. Ngươi có 10.000 binh sĩ và chỉ huy của một thành nhỏ. Tào Ngụy đang tiến tới với 50.000 quân, lực lượng mạnh hơn gấp năm lần. Ngươi phải bảo vệ thành trong ba ngày, trong khi viện binh từ Thục Hán đang trên đường tới. Ngươi sẽ làm gì?”
Gia Cát Lượng cầm lấy quạt lông vũ trong tay, mắt chăm chú nhìn vào tấm bản đồ, suy nghĩ kỹ lưỡng. Ông biết rằng Chu Du không chỉ đưa ra một thử thách về số lượng quân đội, mà còn là cách sử dụng trí tuệ để biến tình thế bất lợi thành cơ hội chiến thắng.
Sau vài phút im lặng, Gia Cát Lượng bắt đầu phác thảo kế hoạch của mình. Ông chỉ tay vào ngọn núi gần thành.
“Đầu tiên, ta sẽ lợi dụng địa hình này. Chúng ta có một ngọn núi cao phía sau thành, đó sẽ là nơi lý tưởng để mai phục quân địch. Ta sẽ điều một phần nhỏ binh lính, khoảng 1.000 người, đóng giả làm dân thường, lẫn vào rừng và chuẩn bị phục kích từ phía sau.”
Chu Du gật đầu, vẫn giữ im lặng, chờ đợi ông tiếp tục.
“Phần lớn quân đội của ta sẽ tập trung ở hai cổng thành phía đông và phía nam. Đây là hai vị trí yếu nhất của thành, nhưng ta sẽ tạo ra sự giả mạo bằng cách dựng lên các bẫy đá và hầm chông ở bên ngoài, khiến quân địch nghĩ rằng chúng ta đang cố thủ mạnh ở đó. Khi quân Tào Ngụy tiến công, họ sẽ gặp phải kháng cự mạnh từ những bẫy này và phải phân tán lực lượng.”
Chu Du nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trên bản đồ. “Ngươi vẫn chưa nói rõ ngươi sẽ làm gì với lực lượng chủ lực của quân Tào. Quân ta yếu thế hơn rất nhiều.”
Gia Cát Lượng tiếp tục, nét mặt bình tĩnh nhưng rõ ràng đầy tự tin. “Sau khi quân Tào rơi vào bẫy tại hai cổng thành, ta sẽ phát lệnh phản công từ phía bắc, nơi họ ít mong đợi nhất. Lực lượng tinh nhuệ nhất của ta sẽ tập trung tại đây, cùng với các cung thủ. Chúng ta sẽ tấn công vào lúc họ suy yếu và mệt mỏi sau các đợt công thành.”
Chu Du chầm chậm gật đầu, biểu cảm có phần thay đổi. “Còn phục binh ở ngọn núi?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, đưa tay lên chạm vào quạt lông vũ. “Phục binh sẽ không tấn công ngay. Họ chỉ xuất hiện vào ngày thứ ba, khi quân Tào gần như kiệt quệ. Lúc đó, một cuộc tấn công từ phía sau sẽ khiến quân địch hoàn toàn mất tinh thần. Đồng thời, viện binh từ Thục Hán cũng sẽ tới, kết thúc trận chiến.”
Im lặng bao trùm căn phòng. Các tướng lĩnh Đông Ngô đứng quanh đó bắt đầu thì thầm với nhau. Kế hoạch mà Gia Cát Lượng vừa đưa ra không chỉ sắc sảo mà còn chứng minh ông là người có tầm nhìn xa và khả năng lợi dụng địa hình một cách tinh tế. Ngay cả Chu Du, người nổi tiếng là khó lay chuyển, cũng không thể không khâm phục trước chiến lược này.
Cuối cùng, Chu Du đứng dậy, nhìn thẳng vào Gia Cát Lượng. “Ngươi quả là người xuất chúng. Ta đã từng nghe về tài trí của ngươi, nhưng hôm nay mới thực sự được chứng kiến. Ta đồng ý liên minh cùng Thục Hán, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta phải cùng nhau đối đầu với Tào Ngụy, không có chỗ cho sự phản bội.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, cúi đầu. “Đại nhân, ngài sẽ không phải thất vọng. Sự liên minh này sẽ đem lại lợi ích lớn cho cả hai nước.”
Buổi tối hôm đó, Gia Cát Lượng trở về lều của mình, ánh trăng chiếu xuống tỏa sáng trong bóng tối yên tĩnh. Ông nhìn về phía doanh trại Đông Ngô, lòng nhẹ nhõm vì đã thành công trong việc thuyết phục Chu Du. Đây mới chỉ là bước đầu, nhưng ông biết rằng từng bước một, liên minh của Thục Hán sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng cuộc chiến thực sự vẫn còn ở phía trước, và Gia Cát Lượng đã sẵn sàng cho mọi thử thách tiếp theo.