Liên minh với các danh tướng - Chương 3
Chương 3: Tìm đến Mã Siêu
Sau khi thành công trong việc thuyết phục Chu Du liên minh với Thục Hán, Gia Cát Lượng biết rằng chiến dịch chiêu mộ danh tướng chưa dừng lại. Một cái tên luôn hiện diện trong tâm trí ông – Mã Siêu, vị danh tướng của Tây Lương. Mã Siêu nổi tiếng là một chiến binh dũng mãnh với sức mạnh phi thường, người từng khiến Tào Tháo phải kinh sợ trên chiến trường. Nhưng sau khi thất bại trước Tào Tháo, Mã Siêu đã ẩn thân, không tham gia vào các cuộc chiến lớn nữa.
Biết rằng Mã Siêu là một nhân tài không thể bỏ lỡ, Gia Cát Lượng quyết định lên đường đến Tây Lương để chiêu mộ vị danh tướng này.
Đường đến Tây Lương gập ghềnh và đầy hiểm nguy. Đoàn của Gia Cát Lượng phải băng qua những ngọn núi cao ngất và sa mạc mênh mông. Những cơn gió mạnh thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương của vùng đất biên cương. Nhưng điều này không làm giảm đi ý chí kiên định của Gia Cát Lượng. Ông biết rằng nếu Mã Siêu đồng ý gia nhập Thục Hán, sức mạnh quân sự của họ sẽ được tăng cường đáng kể.
Khi đến Tây Lương, Gia Cát Lượng nghe được rằng Mã Siêu hiện đang sống trong một ngôi làng nhỏ, xa lánh chính sự và ẩn mình trong cuộc sống bình dị. Ngôi làng nằm dưới chân một ngọn núi, bao quanh bởi những cánh đồng cỏ xanh mướt, nơi đàn ngựa chạy nhảy tự do. Bên ngoài ngôi nhà đơn sơ, một người đàn ông cao lớn với gương mặt nghiêm nghị đang huấn luyện những chú ngựa. Không ai khác, đó chính là Mã Siêu.
Gia Cát Lượng bước đến gần, nhìn Mã Siêu với ánh mắt đầy kính trọng. “Mã đại nhân, đã lâu không gặp. Tôi là Gia Cát Lượng, quân sư của Thục Hán.”
Mã Siêu quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Gia Cát Lượng. “Gia Cát Lượng, danh tiếng của ngươi đã vang xa, ta không lạ gì. Nhưng ngươi đến đây để làm gì? Ta không còn hứng thú với chuyện triều đình và chiến tranh.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Tôi biết ngài đã chịu nhiều đau thương sau thất bại trước Tào Tháo. Nhưng tôi đến đây không phải để nhắc lại quá khứ, mà là để mời ngài gia nhập Thục Hán, giúp chúng tôi hoàn thành giấc mơ thống nhất thiên hạ.”
Mã Siêu trầm ngâm, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía xa. “Thống nhất thiên hạ… Chuyện đó có gì tốt? Sau bao nhiêu cuộc chiến, bao nhiêu máu đã đổ, cuối cùng vẫn là người dân khổ cực. Ta đã chiến đấu nhiều năm, nhưng đổi lại chỉ là sự mất mát và đau đớn. Ta không còn niềm tin vào những lời hứa hẹn ấy nữa.”
Gia Cát Lượng biết rằng lòng Mã Siêu vẫn còn đau thương và sự nghi ngờ đối với thế giới. Nhưng ông không dễ dàng từ bỏ. Ông tiến thêm một bước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Ngài là một danh tướng tài ba, một người mà thiên hạ ai ai cũng kính nể. Nhưng ngài hãy nghĩ về điều này: nếu ngài đứng ngoài cuộc, những kẻ như Tào Tháo sẽ tiếp tục thống trị và khiến người dân khổ đau hơn nữa. Lưu Bị là một vị minh quân, người muốn mang lại hòa bình và thịnh vượng cho nhân dân. Ngài có thể giúp chúng tôi biến giấc mơ đó thành hiện thực.”
Mã Siêu quay đầu lại, đôi mắt bừng sáng như ngọn lửa giận dữ. “Ngươi nói hòa bình? Ta đã từng tin vào những điều đó, nhưng kết cục chỉ là thất bại và sự mất mát của gia đình. Ta đã mất tất cả khi đối đầu với Tào Tháo. Bây giờ, ngươi muốn ta làm lại từ đầu sao?”
Gia Cát Lượng hiểu rằng cơn giận trong lòng Mã Siêu không dễ dập tắt. Ông bước tới gần hơn, giọng nói chân thành.
“Ta hiểu nỗi đau mà ngài đã trải qua, và ta không yêu cầu ngài quên đi những mất mát đó. Nhưng ngài hãy nghĩ xem, nếu ngài từ bỏ, ai sẽ là người đứng lên bảo vệ dân chúng khỏi ách thống trị của Tào Tháo? Ngài có sức mạnh và tài năng, ngài có thể thay đổi cục diện chiến tranh, đem lại hòa bình thực sự. Đây không phải là chiến đấu cho cá nhân ngài, mà là cho tất cả những người dân vô tội đang sống trong lo sợ.”
Lời nói của Gia Cát Lượng đánh trúng vào nỗi lòng sâu kín của Mã Siêu. Ông đứng lặng yên trong vài phút, rồi bất chợt thở dài. “Ngươi nói đúng. Ta không thể mãi ẩn mình trong bóng tối, trong khi ngoài kia người dân vẫn khổ đau. Nếu ta từ bỏ, thì ai sẽ là người thay đổi số phận của họ?”
Mã Siêu nhìn Gia Cát Lượng, ánh mắt giờ đã dịu lại. “Nhưng trước khi ta đồng ý gia nhập Thục Hán, ta muốn biết liệu Lưu Bị có thực sự là một minh quân, một người có thể đưa thiên hạ vào trật tự hay không? Ta sẽ không chiến đấu cho một kẻ chỉ vì quyền lực.”
Gia Cát Lượng gật đầu. “Ngài sẽ thấy điều đó khi gặp Lưu Bị. Ông ấy là người luôn đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu. Ngài sẽ không thất vọng.”
Mã Siêu im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông vươn vai, nhìn về phía những ngọn núi xa xăm. “Được rồi, Gia Cát Lượng. Ta sẽ đi cùng ngươi. Nếu Lưu Bị thực sự là người mà ngươi nói, ta sẽ chiến đấu cho ông ấy. Nhưng hãy nhớ, nếu ta thấy bất kỳ dấu hiệu gì của sự phản bội, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, lòng tràn đầy niềm tin vào quyết định của mình. “Ngài sẽ không phải lo về điều đó, Mã đại nhân. Chúng tôi cần ngài, và ngài sẽ là một phần quan trọng trong đại nghiệp này.”
Với Mã Siêu gia nhập vào hàng ngũ, Gia Cát Lượng biết rằng Thục Hán đã thêm được một mảnh ghép quan trọng vào đội quân của mình. Nhưng cuộc hành trình còn dài và đầy thử thách phía trước. Cuộc chiến vì giấc mơ thống nhất thiên hạ vẫn còn tiếp diễn.