Liên minh với các danh tướng - Chương 4
Chương 4: Khó khăn với Quan Vũ
Sau khi thành công trong việc chiêu mộ Mã Siêu, Gia Cát Lượng trở về Thục Hán với tinh thần phấn chấn. Tuy nhiên, ông biết rằng cuộc hành trình chiêu mộ các danh tướng chưa dừng lại ở đó. Đội ngũ Thục Hán đã mạnh hơn, nhưng vẫn cần sự đoàn kết và phối hợp tốt giữa các tướng lĩnh mới có thể chống lại Tào Ngụy và Đông Ngô. Và người mà Gia Cát Lượng lo ngại nhất về sự hòa hợp này không ai khác chính là Quan Vũ – danh tướng nổi danh với lòng trung thành và lòng kiêu hãnh.
Quan Vũ là một trong những tướng lĩnh quan trọng nhất của Thục Hán, không chỉ vì sức mạnh và tài năng mà còn vì mối quan hệ mật thiết với Lưu Bị. Tính cách của ông, dù được kính trọng, nhưng cũng thường gây ra nhiều mâu thuẫn trong đội ngũ. Đặc biệt, Gia Cát Lượng biết rằng Quan Vũ có thể không hài lòng với việc Thục Hán cần sự trợ giúp từ các tướng lĩnh khác, đặc biệt là từ Đông Ngô, nơi mà trước đây Quan Vũ từng có mâu thuẫn.
Một buổi sáng, trong doanh trại Thục Hán, Gia Cát Lượng đến gặp Quan Vũ. Ông biết rằng cuộc nói chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng nếu có thể thuyết phục được Quan Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của sự liên minh, điều đó sẽ mang lại sức mạnh lớn cho Thục Hán.
Quan Vũ ngồi trên ghế, tay vuốt nhẹ bộ râu dài, đôi mắt sắc lạnh khi nhìn thấy Gia Cát Lượng bước vào. “Quân sư, ngươi đến đây có chuyện gì? Có phải chuyện chiêu mộ thêm tướng lĩnh nữa không?”
Gia Cát Lượng cười nhẹ, nhưng không giấu được sự nghiêm túc trong ánh mắt. “Đại tướng quân, ngài hẳn đã nghe về việc tôi vừa chiêu mộ thành công Mã Siêu và liên minh với Chu Du. Đó là những bước đi quan trọng để củng cố sức mạnh Thục Hán. Nhưng hôm nay, tôi đến đây để nói về sự đoàn kết trong quân đội. Tôi cần sự ủng hộ của ngài.”
Quan Vũ cau mày, giọng ông có phần căng thẳng. “Gia Cát Lượng, ngươi nói chiêu mộ Chu Du, ta không hiểu. Đông Ngô từng phản bội ta trong trận chiến trước. Tại sao Thục Hán lại cần sự giúp đỡ từ những kẻ như vậy?”
Gia Cát Lượng bình tĩnh đáp: “Đại tướng quân, tôi hiểu cảm giác của ngài. Nhưng hiện tại, chúng ta đang đối mặt với Tào Tháo, một kẻ địch mạnh mẽ và nguy hiểm hơn cả. Nếu chúng ta cứ duy trì mối thù riêng, chúng ta sẽ không bao giờ đủ sức mạnh để đánh bại hắn. Chu Du, dù từng có mâu thuẫn với ngài, nhưng hắn cũng là một người nghĩa khí, và tôi tin rằng trong thời khắc này, chúng ta cần sự hợp tác để đạt được mục tiêu lớn hơn.”
Quan Vũ lặng yên, đôi mắt dường như chìm trong suy tư. Ông nhớ lại trận chiến tại Kinh Châu, nơi mà ông và Đông Ngô đã có những bất đồng và tổn thất lớn. Đối với ông, lòng tự tôn là điều quan trọng, nhưng Gia Cát Lượng đang nói về một điều còn lớn hơn – tương lai của Thục Hán và giấc mơ thống nhất thiên hạ của Lưu Bị.
“Ta không phủ nhận rằng Chu Du là một danh tướng tài ba,” Quan Vũ nói chậm rãi, giọng trầm xuống, “nhưng ta vẫn chưa thấy lý do tại sao ta phải hạ thấp mình để hợp tác với những người như hắn.”
Gia Cát Lượng hiểu rằng đây là lúc phải thuyết phục bằng lý lẽ mạnh mẽ hơn. Ông ngồi xuống đối diện với Quan Vũ, ánh mắt sâu thẳm và chân thành. “Đại tướng quân, ngài là biểu tượng của lòng trung thành và sự dũng cảm trong mắt mọi người. Nhưng hãy nghĩ về điều này: nếu ngài giữ lại những hiềm khích trong quá khứ, chúng ta sẽ đối mặt với nguy cơ bị Tào Tháo đánh bại. Nếu điều đó xảy ra, không chỉ Thục Hán mất đi mà giấc mơ của Lưu Bị cũng sẽ tan thành mây khói. Chúng ta không thể để sự kiêu ngạo cá nhân ngăn cản đại nghiệp lớn.”
Quan Vũ im lặng, đôi tay nắm chặt lại. Ông không dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng những lời của Gia Cát Lượng đã chạm đến một phần trong ông – lòng trung thành với Lưu Bị. Ông biết rằng Gia Cát Lượng nói đúng. Đối đầu với Tào Ngụy là việc của đại cục, không phải cá nhân.
“Ta hiểu điều ngươi muốn nói,” Quan Vũ đáp sau một hồi suy nghĩ, giọng vẫn còn chút băn khoăn. “Nhưng ngươi có chắc rằng Đông Ngô sẽ không phản bội chúng ta lần nữa? Ta không muốn nhìn thấy Thục Hán rơi vào thế bị đe dọa một lần nữa.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, lòng đầy sự thấu hiểu. “Đại tướng quân, tôi đã làm việc cẩn trọng. Chu Du đã cam kết và chúng ta đã đạt được một thỏa thuận vững chắc. Tôi biết rằng ngài lo lắng, nhưng tôi tin tưởng rằng lần này Đông Ngô sẽ đứng về phía chúng ta. Và nếu có sự phản bội, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Quan Vũ cuối cùng cũng gật đầu, nhưng ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị. “Ta sẽ nghe theo lời ngươi, quân sư. Nhưng hãy nhớ, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai phản bội Thục Hán, dù đó là ai.”
Gia Cát Lượng cúi đầu tỏ lòng kính trọng. “Cảm ơn ngài, đại tướng quân. Tôi hứa với ngài, mọi thứ sẽ được kiểm soát chặt chẽ. Ngài đã luôn là một phần quan trọng của Thục Hán, và tôi tin rằng với sự ủng hộ của ngài, chúng ta sẽ có thể đạt được thành công lớn.”
Buổi tối hôm đó, Gia Cát Lượng trở về trại của mình, lòng nhẹ nhõm hơn. Ông biết rằng cuộc đối thoại với Quan Vũ đã thành công, dù không hoàn toàn làm thay đổi được tất cả suy nghĩ của vị danh tướng này, nhưng ít nhất đã củng cố được sự đoàn kết trong nội bộ Thục Hán. Đoàn quân của họ giờ đây sẽ không chỉ mạnh mẽ về lực lượng mà còn về tinh thần và quyết tâm.
Nhưng đây mới chỉ là một bước trong hành trình dài. Trước mắt, vẫn còn nhiều thách thức lớn lao, và Gia Cát Lượng biết rằng những ngày tới sẽ không dễ dàng. Tuy nhiên, ông luôn tin rằng với sự hợp sức của tất cả các tướng lĩnh tài ba, Thục Hán sẽ tiến tới gần hơn với giấc mơ thống nhất thiên hạ.