Liên minh với các danh tướng - Chương 5
Chương 5: Cuộc gặp gỡ với Hoàng Trung
Sau khi thuyết phục được Quan Vũ chấp nhận liên minh với Đông Ngô, Gia Cát Lượng tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm thêm những danh tướng tài ba để củng cố sức mạnh quân sự của Thục Hán. Điểm đến tiếp theo của ông là Nam Trung, nơi có một lão tướng đã từng làm rung chuyển chiến trường – Hoàng Trung. Dù tuổi đã cao, Hoàng Trung vẫn nổi tiếng với sự dũng mãnh và trung thành tuyệt đối. Gia Cát Lượng tin rằng, nếu ông có thể chiêu mộ Hoàng Trung, đội quân của Thục Hán sẽ thêm phần vững mạnh.
Nam Trung là một vùng đất xa xôi, nằm giữa những ngọn đồi xanh mướt và rừng rậm rạp. Dân cư ở đây sống bằng nghề nông và săn bắn, nhưng chiến sự đã khiến nhiều người phải cầm gươm bảo vệ làng xóm. Khi Gia Cát Lượng và đoàn tùy tùng đến nơi, tin tức về sự xuất hiện của quân sư Thục Hán đã lan truyền khắp nơi. Ai nấy đều tò mò, đặc biệt là về mục đích của chuyến viếng thăm này.
Hoàng Trung, mặc dù đã lớn tuổi, vẫn giữ được vóc dáng vạm vỡ và phong thái kiên định. Ông sống trong một ngôi nhà đơn sơ bên cạnh núi, nơi ông thường xuyên tập luyện và truyền dạy võ nghệ cho các chiến binh trẻ. Khi nghe tin Gia Cát Lượng đến, Hoàng Trung có chút ngạc nhiên, nhưng không tỏ ra quá phấn khích.
Trong ngôi nhà nhỏ, Hoàng Trung ngồi đối diện với Gia Cát Lượng, ánh mắt sắc sảo nhưng không kém phần tôn trọng.
“Quân sư, ngươi từ Thục Hán đến đây chắc hẳn không phải chỉ để thăm viếng,” Hoàng Trung mở lời, giọng nói trầm lắng nhưng rõ ràng.
Gia Cát Lượng mỉm cười, tay cầm quạt lông vũ, giọng điềm tĩnh. “Hoàng Trung đại nhân, tôi không giấu giếm mục đích của chuyến đi này. Tôi đến đây là để mời ngài gia nhập Thục Hán, cùng chúng tôi chiến đấu vì giấc mơ thống nhất thiên hạ. Tôi biết ngài đã rời khỏi chiến trường nhiều năm, nhưng tài năng của ngài không thể bị lãng phí.”
Hoàng Trung lặng im trong giây lát, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại những ngày chiến đấu oanh liệt của mình. “Gia Cát Lượng, ta đã nhiều lần chiến đấu, đã thấy nhiều đồng đội ngã xuống vì cuộc chiến này. Giờ đây, ta chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình, không còn bị cuốn vào những tranh chấp.”
Gia Cát Lượng nhìn sâu vào mắt Hoàng Trung, giọng nói trở nên chân thành hơn. “Tôi hiểu những mất mát mà ngài đã trải qua, nhưng ngài có từng nghĩ rằng chính những người như ngài mới có thể giúp chấm dứt cuộc chiến này không? Nếu chúng ta không đứng lên đấu tranh, những người vô tội sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự thống trị của Tào Ngụy. Lưu Bị là một minh quân, người luôn nghĩ đến nhân dân trước hết. Ngài có thể làm thay đổi tương lai của đất nước.”
Hoàng Trung nhíu mày, nhưng ánh mắt đã dịu lại phần nào. “Ta từng nghe về lòng trung thành của Lưu Bị, nhưng tuổi ta đã cao. Liệu ta còn đủ sức để chiến đấu trên chiến trường nữa không?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, gật đầu. “Ngài có tuổi, nhưng lòng trung thành và kinh nghiệm của ngài không ai có thể so sánh. Ngài không chỉ là một chiến binh mà còn là một người thầy, một tấm gương cho thế hệ sau. Chúng tôi cần ngài không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì sự kiên định và tinh thần bất khuất.”
Hoàng Trung trầm ngâm một lúc, đôi tay cứng rắn của ông nắm chặt lại. “Gia Cát Lượng, ngươi nói đúng. Ta đã nghĩ rằng mình có thể sống yên bình, nhưng càng nghĩ, ta càng thấy mình không thể đứng ngoài cuộc. Nếu Lưu Bị thực sự là một minh quân, ta sẽ chiến đấu vì ông ấy, vì một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước.”
Gia Cát Lượng nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài, Hoàng Trung đại nhân. Sự có mặt của ngài trong đội ngũ Thục Hán sẽ là một nguồn động viên lớn lao cho toàn quân.”
Hoàng Trung đứng dậy, nhìn về phía dãy núi xa xăm. “Được rồi, Gia Cát Lượng. Ta sẽ theo ngươi về Thục Hán. Nhưng ngươi hãy nhớ, ta chiến đấu không phải vì danh lợi, mà là vì đại nghĩa.”
Chuyến trở về của Gia Cát Lượng cùng Hoàng Trung mang lại niềm vui lớn cho toàn quân Thục Hán. Sự xuất hiện của Hoàng Trung, dù đã lớn tuổi, vẫn tạo ra một không khí phấn khởi và ngưỡng mộ trong quân đội. Các binh sĩ biết rằng, với sự góp mặt của những danh tướng như Hoàng Trung, Mã Siêu, và Chu Du, sức mạnh của Thục Hán đã được nâng lên một tầm cao mới.
Trong doanh trại, Lưu Bị đón tiếp Hoàng Trung với lòng kính trọng và biết ơn. “Hoàng Trung đại nhân, sự hiện diện của ngài là một vinh dự lớn cho Thục Hán. Ta biết rằng, với sự giúp đỡ của ngài, giấc mơ thống nhất thiên hạ sẽ không còn xa vời.”
Hoàng Trung cúi đầu chào Lưu Bị, ánh mắt đầy kiên định. “Đại vương, tôi sẽ chiến đấu vì ngài và vì dân chúng. Dù tuổi tác không còn trẻ, nhưng lòng trung thành và ý chí của tôi vẫn như ngày nào.”
Lưu Bị mỉm cười, lòng tràn đầy cảm kích. “Ta tin rằng, với những con người kiệt xuất như ngài, Gia Cát Lượng, và các danh tướng khác, Thục Hán sẽ vượt qua mọi khó khăn.”
Buổi tối hôm đó, khi mọi thứ đã ổn định, Gia Cát Lượng ngồi trong trướng, nhìn ra ngoài trời đầy sao. Ông biết rằng, với Hoàng Trung gia nhập, ông đã thêm một mảnh ghép quan trọng vào đội ngũ tướng lĩnh của Thục Hán. Nhưng trong lòng ông vẫn còn nhiều lo lắng về những thử thách phía trước. Dù đã có thêm nhiều danh tướng, cuộc chiến với Tào Ngụy và Đông Ngô vẫn đầy rẫy khó khăn và bất trắc.
Gia Cát Lượng nhắm mắt lại, tay xoay nhẹ chiếc quạt lông vũ. Ông biết rằng, con đường phía trước còn dài, nhưng ông đã sẵn sàng cho mọi thử thách.