Liên minh với các danh tướng - Chương 6
Chương 6: Chinh phục Triệu Vân
Sau khi chiêu mộ thành công Hoàng Trung, Gia Cát Lượng biết rằng vẫn còn một nhân vật quan trọng khác mà ông cần phải gặp – Triệu Vân. Triệu Vân không chỉ là một trong những dũng tướng lừng lẫy của Thục Hán, mà còn được biết đến với lòng trung thành tuyệt đối và tài năng chiến trận vượt trội. Dù đã sát cánh bên Lưu Bị từ những ngày đầu, Triệu Vân luôn là người kiên cường bảo vệ gia đình của Lưu Bị trong thời khắc nguy hiểm nhất.
Nhưng điều khiến Gia Cát Lượng phải trăn trở là liệu Triệu Vân có sẵn sàng chấp nhận việc Thục Hán mở rộng liên minh với các danh tướng khác và những quốc gia như Đông Ngô hay không. Triệu Vân nổi tiếng là người cẩn trọng, luôn suy nghĩ về tương lai của Thục Hán, và điều đó có thể khiến ông hoài nghi về những bước đi mới của Gia Cát Lượng.
Buổi sáng, Gia Cát Lượng đến trại của Triệu Vân. Doanh trại của vị tướng lừng danh nằm giữa thung lũng, bao quanh bởi núi non hùng vĩ. Không khí trong trại vô cùng kỷ luật và nghiêm túc, thể hiện rõ phong thái của một người chỉ huy tài ba như Triệu Vân. Khi Gia Cát Lượng bước vào, ông thấy Triệu Vân đang luyện tập cùng các binh sĩ, nét mặt nghiêm nghị và tập trung.
Triệu Vân ngừng lại khi thấy Gia Cát Lượng đến gần, ông cúi đầu chào, tôn trọng vị quân sư. “Quân sư, có việc gì mà ngài đích thân đến đây sớm như vậy?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, đáp lời: “Triệu tướng quân, ta đến đây để bàn về tương lai của Thục Hán. Ngài đã biết rằng Thục Hán đang mở rộng liên minh, không chỉ với Đông Ngô mà còn chiêu mộ những danh tướng tài ba như Mã Siêu và Hoàng Trung. Ta cần sự ủng hộ của ngài để kế hoạch này có thể thành công.”
Triệu Vân gật đầu, nhưng đôi mắt sáng của ông không giấu được chút lo lắng. “Tôi đã nghe về việc chiêu mộ các danh tướng và liên minh với Đông Ngô. Nhưng tôi vẫn còn những nghi ngờ. Gia Cát Lượng, ngài có chắc rằng đây là con đường đúng đắn cho Thục Hán? Đông Ngô từng phản bội chúng ta trong quá khứ, và việc chiêu mộ thêm tướng lĩnh có thể gây ra mâu thuẫn nội bộ.”
Gia Cát Lượng hiểu rằng Triệu Vân là một người sâu sắc, và những lo lắng của ông không phải không có lý. Ông bước đến gần hơn, ánh mắt chân thành. “Triệu tướng quân, ta hiểu lo ngại của ngài. Nhưng hãy nghĩ về điều này: chúng ta đang đối mặt với một thế lực hùng mạnh và tàn ác như Tào Tháo. Thục Hán không thể đứng vững nếu không có sự hợp tác của các danh tướng tài giỏi và các đồng minh mạnh mẽ. Lưu Bị là một minh quân, nhưng ông ấy không thể một mình đối đầu với tất cả. Đó là lý do chúng ta cần sự đoàn kết và sức mạnh từ nhiều phía.”
Triệu Vân im lặng trong giây lát, ánh mắt hướng về phía xa, như đang suy nghĩ về những gì Gia Cát Lượng vừa nói. “Quân sư, tôi không nghi ngờ về tài trí của ngài. Nhưng liệu những tướng lĩnh mới này có chung chí hướng với Thục Hán hay không? Liệu họ có thật sự sẵn sàng hy sinh vì đại nghiệp của Lưu Bị, hay chỉ vì lợi ích cá nhân?”
Gia Cát Lượng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói vẫn tràn đầy thuyết phục. “Mã Siêu và Hoàng Trung đều là những người có lòng trung thành và nghĩa khí. Họ đã chiến đấu suốt cuộc đời mình không phải vì bản thân, mà vì những gì họ tin là đúng. Họ đã đồng ý gia nhập Thục Hán không phải vì lợi danh, mà vì họ thấy được lòng nhân từ của Lưu Bị và khát vọng đem lại hòa bình cho thiên hạ. Còn về Đông Ngô, ta đã đàm phán cẩn trọng, và Chu Du cũng là một người hiểu rõ tình thế. Chúng ta không thể mãi nghi ngờ, mà phải tin tưởng vào sự liên kết để chiến thắng.”
Triệu Vân khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng ông cảm nhận được sự chân thành và tầm nhìn xa của Gia Cát Lượng. Ông biết rằng Gia Cát Lượng không phải người dễ dàng đưa ra quyết định mà không suy nghĩ kỹ lưỡng. Nhưng điều quan trọng hơn cả là lòng trung thành tuyệt đối mà Triệu Vân dành cho Lưu Bị, và ông hiểu rằng nếu Lưu Bị tin tưởng Gia Cát Lượng, ông cũng nên tin vào kế hoạch này.
Cuối cùng, Triệu Vân gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định. “Gia Cát Lượng, tôi hiểu và sẽ ủng hộ quyết định của ngài. Tôi sẽ chiến đấu hết sức mình để bảo vệ Thục Hán và thực hiện giấc mơ của Lưu Bị. Nhưng xin hãy nhớ, nếu có bất kỳ sự phản bội nào xảy ra, tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên ngăn chặn.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. “Cảm ơn ngài, Triệu tướng quân. Sự ủng hộ của ngài là vô giá đối với Thục Hán. Với ngài, cùng với Mã Siêu, Hoàng Trung, và các danh tướng khác, ta tin rằng Thục Hán sẽ có đủ sức mạnh để đối đầu với Tào Ngụy.”
Buổi tối hôm đó, trong trướng lớn, Gia Cát Lượng ngồi trước bản đồ chiến sự, tiếp tục vạch ra những kế hoạch chiến lược. Trận chiến lớn vẫn còn đang ở phía trước, nhưng với sự ủng hộ của những danh tướng tài ba như Triệu Vân, ông biết rằng Thục Hán đang dần trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lưu Bị, với giấc mơ thống nhất thiên hạ, giờ đây đã có trong tay một đội ngũ hùng mạnh, không chỉ về sức mạnh mà còn về tinh thần đoàn kết.
Gia Cát Lượng nhắm mắt lại, tay xoay nhẹ chiếc quạt lông vũ như thường lệ. Cuộc chiến vẫn còn dài, nhưng giờ đây, ông cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Sự đoàn kết của Thục Hán, cùng với sự giúp đỡ từ những danh tướng tài ba, sẽ là chìa khóa dẫn đến chiến thắng trong những trận chiến khốc liệt sắp tới.