Liên minh với các danh tướng - Chương 8
Chương 8: Trận chiến quyết định
Sau nhiều tháng chuẩn bị, đội quân của Thục Hán đã sẵn sàng cho cuộc chiến lớn nhất trong lịch sử của họ. Gia Cát Lượng đã dành thời gian chi tiết hóa từng bước của kế hoạch chiến lược, đảm bảo rằng mỗi tướng lĩnh đều hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Trận chiến quyết định với Tào Ngụy sắp bắt đầu.
Sáng sớm hôm đó, không khí trên chiến trường tràn ngập sự căng thẳng. Cả quân đội Thục Hán và Tào Ngụy đều đóng quân cách nhau chỉ vài dặm, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu sống còn. Đất trời như im lặng trước trận chiến, chỉ có tiếng ngựa hí vang xa và tiếng binh khí được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tào Tháo, với quân đội hùng mạnh và kỷ luật nghiêm ngặt, đứng trên đồi cao quan sát trận địa. Đối với ông, trận chiến này không chỉ là để duy trì thế thống trị của Tào Ngụy, mà còn để dập tắt ngọn lửa phản kháng của Thục Hán. Ông biết Gia Cát Lượng là một đối thủ vô cùng đáng gờm, nhưng Tào Tháo không bao giờ xem nhẹ bất kỳ ai. Ông tự tin vào sức mạnh quân sự của mình, với lực lượng đông đảo vượt trội hơn rất nhiều.
Ở phía đối diện, Gia Cát Lượng đứng trên một ngọn đồi khác, đôi mắt sắc bén quan sát tình hình trận địa, tay nhẹ nhàng xoay chiếc quạt lông vũ quen thuộc. Các tướng lĩnh đứng quanh ông, sẵn sàng lắng nghe lệnh cuối cùng. Gia Cát Lượng biết rằng trận chiến này sẽ quyết định vận mệnh của Thục Hán. Từng bước đi của ông đã được tính toán kỹ lưỡng, nhưng không ai có thể lường trước mọi tình huống bất ngờ trên chiến trường.
Gia Cát Lượng quay sang các tướng lĩnh, giọng nói trầm tĩnh nhưng mạnh mẽ. “Các tướng quân, ngày hôm nay chúng ta sẽ đối đầu với một thế lực mạnh mẽ. Nhưng hãy nhớ, dù quân số của chúng ta ít hơn, chúng ta có lợi thế về chiến thuật và lòng trung thành. Nếu tất cả làm đúng theo kế hoạch, chúng ta có thể khiến Tào Tháo phải rút lui.”
Quan Vũ, đứng ở phía bên phải, cầm thanh long đao trong tay, đôi mắt rực sáng. “Quân sư, ta đã sẵn sàng. Hãy để ta dẫn quân đánh vào cánh quân phía bắc của Tào Tháo, chúng sẽ không kịp trở tay.”
Triệu Vân cũng gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi sẽ giữ vững phòng tuyến phía tây. Nếu quân Tào tiến tới, chúng sẽ gặp sự kháng cự mạnh mẽ từ phía ta.”
Mã Siêu nở nụ cười tự tin, chuẩn bị cho cuộc tấn công bằng kỵ binh tốc độ cao. “Kỵ binh của tôi sẽ tấn công vào lúc chúng không ngờ tới, tạo sự hỗn loạn ngay từ những phút đầu.”
Hoàng Trung, dù đã cao tuổi, vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh đáng kính. “Ta sẽ bảo vệ hậu phương và sẵn sàng điều quân hỗ trợ bất cứ khi nào cần.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tin vào các tướng lĩnh của mình. “Các vị tướng quân, ta tin tưởng vào các ngươi. Đây không chỉ là một trận chiến để giành chiến thắng, mà còn là để chứng minh sự đoàn kết và lòng trung thành của chúng ta với đại nghĩa. Hãy làm điều này vì Lưu Bị, vì nhân dân, và vì tương lai của Thục Hán.”
Khi mặt trời bắt đầu lên cao, trận chiến chính thức bùng nổ. Tiếng trống trận vang lên khắp nơi, hàng ngàn binh sĩ lao vào cuộc chiến với tinh thần quyết liệt. Quân của Tào Tháo đông hơn rất nhiều, như một con sóng dữ dội đổ vào các cánh quân của Thục Hán. Nhưng như Gia Cát Lượng đã dự đoán, sự tổ chức và phân chia chiến thuật rõ ràng của Thục Hán đã tạo ra những bất ngờ lớn cho quân Tào.
Ở phía bắc, Quan Vũ dẫn đầu một đội quân tinh nhuệ, sử dụng địa hình đồi núi hiểm trở để dẫn dụ quân Tào vào bẫy. Khi quân Tào tiến vào, chúng gặp phải các hầm chông và đá lăn từ trên cao, khiến chúng bị phân tán và mất phương hướng. Lúc đó, Quan Vũ cùng các binh sĩ tấn công dồn dập, tạo ra sự hỗn loạn khiến quân Tào rút lui khỏi khu vực.
Phía tây, Triệu Vân dẫn đầu lực lượng phòng thủ mạnh mẽ, chống lại những đợt tấn công dữ dội của Tào Tháo. Bằng tài năng chiến đấu xuất sắc và lòng dũng cảm, ông cùng các binh sĩ giữ vững phòng tuyến, không để quân Tào tiến sâu vào lãnh thổ Thục Hán.
Ở phía đông, Mã Siêu thực hiện cuộc tấn công tốc độ cao vào quân tiên phong của Tào Tháo. Kỵ binh của ông lao vào như một cơn bão, đánh tan lực lượng tiên phong, khiến đội hình của Tào Tháo bị hỗn loạn. Quân Tào không kịp trở tay và buộc phải rút lui khỏi khu vực này.
Trong khi đó, Hoàng Trung ở hậu phương, luôn sẵn sàng ứng cứu khi cần thiết. Khi một cánh quân nhỏ của Tào Tháo bất ngờ tấn công vào vị trí yếu hơn của Thục Hán, Hoàng Trung đã dẫn đầu lực lượng dự phòng để đẩy lùi chúng, bảo vệ vững chắc trận địa.
Tào Tháo đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống trận địa với sự ngạc nhiên pha lẫn lo lắng. Ông không ngờ rằng Thục Hán, với quân số ít hơn, lại có thể kháng cự mạnh mẽ đến vậy. Từng bước đi của quân Thục đều vô cùng chính xác, như thể mọi hành động của ông đều đã bị Gia Cát Lượng dự đoán trước.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Tào Tháo nhận ra rằng tiếp tục tấn công chỉ khiến quân Ngụy tổn thất thêm. Cuối cùng, ông buộc phải ra lệnh rút lui, chấm dứt trận chiến.
Trên chiến trường, tiếng trống dừng lại, và một sự im lặng tràn ngập không gian. Quân Thục Hán, dù mệt mỏi, nhưng trong lòng họ là niềm vui chiến thắng. Gia Cát Lượng đứng trên đỉnh đồi, quan sát sự rút lui của quân Tào, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm và quyết tâm.
Lưu Bị, từ xa nhìn về trận địa, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào. “Quân sư, các tướng quân, các ngươi đã làm rất tốt. Trận chiến này không chỉ là một chiến thắng, mà còn là dấu hiệu cho thấy giấc mơ của chúng ta đang dần trở thành hiện thực.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, nhưng trong lòng ông hiểu rằng đây chỉ là một trận chiến. Cuộc chiến thống nhất thiên hạ vẫn còn dài, nhưng với lòng trung thành và sự đoàn kết của tất cả tướng lĩnh, Thục Hán đang tiến gần hơn tới giấc mơ ấy.