Liên minh với các danh tướng - Chương 9
Chương 9: Chiến thắng và sự chia rẽ ngầm
Sau chiến thắng vang dội trước Tào Tháo, tinh thần trong quân đội Thục Hán được nâng cao hơn bao giờ hết. Lưu Bị và Gia Cát Lượng được các tướng lĩnh và binh sĩ ngợi ca, vì họ đã khéo léo dùng chiến thuật để biến yếu thành mạnh. Trong doanh trại, tiếng hò reo chúc mừng không ngớt, và tất cả đều nhìn về một tương lai sáng sủa hơn cho Thục Hán.
Tuy nhiên, Gia Cát Lượng không cho phép bản thân quá tự mãn. Ông biết rằng, chiến thắng này chỉ là một trận chiến trong cuộc chiến dài và khốc liệt. Hơn nữa, ông cảm nhận được sự căng thẳng ngầm giữa các tướng lĩnh, điều có thể gây ra chia rẽ nội bộ nếu không được xử lý khéo léo.
Trong buổi tối sau trận chiến, khi quân sĩ nghỉ ngơi, Gia Cát Lượng ngồi trong trướng lớn, nghiên cứu bản đồ. Lưu Bị bước vào, tay cầm cốc rượu, khuôn mặt tràn đầy niềm vui. “Quân sư, hôm nay chúng ta đã chiến thắng một trận vinh quang! Công lao của ngươi thật sự không thể kể hết.”
Gia Cát Lượng cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không rời bản đồ. “Đại vương, đây chỉ là một bước đi nhỏ trên con đường dài. Tào Tháo sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại, và ông ta chắc chắn sẽ quay lại với lực lượng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa, tôi lo ngại về sự đoàn kết giữa các tướng lĩnh.”
Lưu Bị nhíu mày. “Ý ngươi là sao? Các tướng lĩnh của chúng ta đều đã chiến đấu hết mình, tại sao lại có thể xảy ra sự chia rẽ?”
Gia Cát Lượng ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh nhưng nghiêm túc. “Đại vương, đúng là họ đã cùng nhau giành chiến thắng. Nhưng mỗi người trong số họ đều có lòng kiêu hãnh riêng, đặc biệt là những tướng lĩnh tài năng như Quan Vũ và Mã Siêu. Quan Vũ vốn nổi tiếng với tính kiêu ngạo, không dễ chấp nhận việc hợp tác với các danh tướng mới. Mã Siêu, dù tài ba, cũng là người có cá tính mạnh. Nếu không xử lý khéo léo, mối quan hệ này có thể gây ra sự mâu thuẫn.”
Lưu Bị trầm ngâm, hiểu rõ những gì Gia Cát Lượng muốn nói. Ông thở dài. “Quân sư, ngươi nói đúng. Quan Vũ và Mã Siêu đều là những trụ cột quan trọng của Thục Hán, nhưng tính cách của họ có thể gây ra sự bất đồng. Vậy ngươi định làm gì?”
Gia Cát Lượng đặt chiếc quạt lông vũ xuống bàn, ánh mắt trở nên sắc bén. “Tôi đã có kế hoạch. Chúng ta cần đảm bảo rằng các tướng lĩnh cảm thấy được tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau. Điều này không thể chỉ dựa vào mệnh lệnh từ trên xuống. Chúng ta cần tổ chức một buổi lễ tuyên dương công lao của từng tướng lĩnh, đặc biệt là Quan Vũ và Mã Siêu, để họ cảm thấy vai trò của mình được ghi nhận. Đồng thời, tôi sẽ tạo ra cơ hội để họ hợp tác trong các nhiệm vụ nhỏ hơn, từ đó dần dần xây dựng lòng tin.”
Lưu Bị gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Rất tốt, Gia Cát Lượng. Ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi. Hãy làm mọi thứ cần thiết để duy trì sự đoàn kết trong đội ngũ của chúng ta.”
Ngày hôm sau, Gia Cát Lượng tổ chức một buổi lễ vinh danh tất cả các tướng lĩnh đã lập công trong trận chiến vừa qua. Trong buổi lễ, ông không chỉ khen ngợi từng cá nhân, mà còn nhấn mạnh tầm quan trọng của sự đoàn kết giữa các tướng lĩnh, đặc biệt là những người đã góp phần chiến thắng qua các nhiệm vụ quan trọng.
Quan Vũ được tuyên dương vì sự dũng cảm và khéo léo trong việc dẫn dụ quân địch vào bẫy, trong khi Mã Siêu được ngợi ca vì tốc độ và sức mạnh của đội kỵ binh đã tạo ra sự hỗn loạn trong hàng ngũ quân Tào. Triệu Vân và Hoàng Trung cũng nhận được lời khen ngợi xứng đáng vì đã bảo vệ vững chắc các phòng tuyến chiến lược.
Sau buổi lễ, Gia Cát Lượng mời các tướng lĩnh ngồi lại cùng nhau dùng bữa tối. Đây là một phần quan trọng trong kế hoạch của ông. Buổi tiệc không chỉ là để ăn mừng mà còn là cơ hội để các tướng lĩnh có dịp trò chuyện và làm quen với nhau hơn.
Trong buổi tiệc, Quan Vũ ngồi bên cạnh Mã Siêu. Mặc dù cả hai đều giữ phong thái điềm đạm, nhưng không khí xung quanh họ có phần căng thẳng. Gia Cát Lượng chú ý đến điều này và bước tới, ngồi xuống giữa hai người, khéo léo mở lời.
“Quan Vũ, Mã Siêu, hai vị tướng quân đều đã có những đóng góp quan trọng trong trận chiến vừa qua. Thục Hán thật may mắn khi có được những tướng tài như hai người. Tôi mong rằng, trong những trận chiến tới, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác để giành thêm nhiều thắng lợi.”
Quan Vũ nhìn Gia Cát Lượng, sau đó liếc sang Mã Siêu. Ông khẽ gật đầu. “Gia Cát Lượng, ngươi nói đúng. Dù ta có tính kiêu hãnh, nhưng ta không phủ nhận sự dũng cảm của Mã Siêu trong trận chiến vừa qua.”
Mã Siêu cũng mỉm cười nhẹ nhàng, đáp lại. “Quan Vũ đại nhân, tôi cũng ngưỡng mộ tài năng của ngài từ lâu. Thật vinh dự khi có cơ hội cùng chiến đấu bên cạnh ngài.”
Không khí giữa hai tướng lĩnh dần trở nên hòa dịu. Gia Cát Lượng biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu, nhưng ông tin rằng với sự khéo léo và kiên nhẫn, mối quan hệ giữa họ sẽ được củng cố theo thời gian.
Vài tuần sau, khi tình hình chiến sự tạm lắng, Gia Cát Lượng bắt đầu triển khai các nhiệm vụ nhỏ hơn, giao cho Quan Vũ và Mã Siêu những công việc phải phối hợp cùng nhau. Những nhiệm vụ này không chỉ giúp họ rèn luyện chiến thuật mà còn tạo cơ hội để họ hiểu nhau hơn, qua đó xây dựng lòng tin và tình đồng đội.
Dần dần, sự đoàn kết trong đội ngũ tướng lĩnh Thục Hán được củng cố. Quan Vũ, Mã Siêu, Triệu Vân, và Hoàng Trung – tất cả đều nhận ra rằng, chỉ có sự đoàn kết mới giúp họ đạt được mục tiêu lớn lao: đánh bại Tào Tháo và thống nhất thiên hạ.
Buổi tối hôm đó, Gia Cát Lượng ngồi một mình trong trướng, ánh nến bập bùng chiếu lên gương mặt suy tư của ông. Ông biết rằng, cuộc chiến thực sự với Tào Ngụy vẫn còn ở phía trước, và Tào Tháo chắc chắn sẽ không để yên sau thất bại vừa qua. Nhưng với sự đoàn kết ngày càng bền vững trong nội bộ Thục Hán, Gia Cát Lượng tin rằng họ đã có thêm sức mạnh để đối mặt với mọi thách thức sắp tới.