Linh Hồn Của Chiến Binh - Chương 1
Chương 1: Cuộc Sống Hiện Đại và Sự Xuyên Không
Miho Hoshino, một nhà báo 30 tuổi với làn da sáng và mái tóc dài đen mượt, đứng trước một cửa hàng sách cũ ở trung tâm Tokyo. Cô vừa kết thúc một cuộc phỏng vấn căng thẳng và cần một chút thời gian để thư giãn. Đẩy cửa bước vào, Miho để mắt đến các kệ sách chất đầy các tác phẩm cổ xưa và mới mẻ.
“Chào cô, có gì tôi có thể giúp không?” Người chủ cửa hàng, một ông lão nhỏ bé với nụ cười hiền hậu, hỏi.
“Chỉ xem một chút thôi,” Miho đáp, ánh mắt lướt qua những cuốn sách. Cô dừng lại trước một cuốn sách bìa da cũ kỹ có tựa đề “Huyền Thoại Thời Edo”. Cô lướt qua các trang giấy vàng ố, cảm thấy như mình bị cuốn hút bởi một sức mạnh bí ẩn.
Khi cô bắt đầu đọc, thời gian như ngừng lại. Những câu chuyện về các samurai, các cuộc chiến tranh và các phép thuật huyền bí hiện lên trước mắt cô. Đột nhiên, đầu cô cảm thấy choáng váng. Cô gắng gượng đứng vững nhưng ánh sáng trong cửa hàng trở nên mờ ảo. Trong tích tắc, Miho cảm thấy như mình đang bị kéo vào một hố đen vô hình.
Miho tỉnh dậy trong một cánh đồng xanh mướt, xung quanh là những ngôi nhà gỗ đơn sơ và đồng ruộng. Cô nhắm mắt lại một lúc, cố gắng làm rõ tình hình. Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật vẫn không thay đổi. Miho hoang mang ngồi dậy, cảm nhận được mùi cỏ dại và không khí trong lành.
“Đây không phải là Tokyo,” Miho thì thầm, nhìn quanh với sự bối rối.
Một nhóm người dân trong trang phục cổ xưa đi ngang qua, họ nhìn Miho với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Một người đàn ông cao lớn với trang phục samurai truyền thống bước tới gần. Ông có bộ giáp rực rỡ và tay cầm kiếm.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” Người đàn ông hỏi bằng giọng nghiêm nghị.
“Xin lỗi, tôi… tôi không biết mình ở đâu. Tôi chỉ… đọc một cuốn sách và rồi… ở đây.” Miho cố gắng giải thích nhưng cảm thấy lời mình nói không đủ sức thuyết phục.
Người samurai quan sát cô, đôi mắt sắc bén như kiếm. “Ngươi không giống người dân trong vùng. Hãy theo ta, chúng ta sẽ đưa ngươi đến gặp Lord Matsuda.”
Miho cảm thấy một nỗi lo lắng ngày càng lớn. Cô đi theo người samurai qua những con đường nhỏ hẹp của làng, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Khi đến cổng một tòa lâu đài cổ kính, người samurai ra hiệu cho cô dừng lại.
“Chờ ở đây,” ông nói và vào bên trong.
Miho đứng đó, cảm nhận sự kỳ quái của hoàn cảnh. Một lát sau, người samurai trở ra cùng một người đàn ông lớn tuổi, mặc trang phục quý tộc và đeo một biểu tượng gia tộc trên lưng.
“Ngươi là ai và vì sao lại đến đây?” Lord Matsuda hỏi khi nhìn Miho.
“Tôi… tôi là Miho, một nhà báo từ Tokyo,” Miho đáp, giọng run rẩy. “Tôi không biết làm thế nào tôi lại đến đây. Tôi chỉ… đọc cuốn sách và rồi… bị đưa tới đây.”
Lord Matsuda nhìn cô một lúc, rồi cười nhẹ. “Ngươi có vẻ không giống như một kẻ xâm lược. Có thể ngươi đến đây do số mệnh. Nhưng trong thời kỳ này, mọi thứ đều có giá của nó. Ta cần phải biết ngươi có thể giúp ích gì cho chúng ta.”
Miho nhìn quanh, nhận ra rằng mình đã rơi vào một hoàn cảnh bất thường và có thể nguy hiểm. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Lord Matsuda, cô biết mình cần phải tìm hiểu thêm về nơi này và cách trở về.
“Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp đỡ. Tôi chỉ muốn trở về nhà,” Miho nói, quyết tâm trong giọng nói.
Lord Matsuda gật đầu. “Rất tốt. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng hãy nhớ rằng trong thế giới này, sự sống và cái chết luôn là những điều rất mong manh.”
Miho theo Lord Matsuda vào trong lâu đài, cảm giác như mình vừa bước vào một chương mới của cuộc đời, một chương mà mọi thứ đều hoàn toàn khác biệt so với thế giới mà cô đã biết.