Linh Hồn Đi Lạc - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Một Linh Hồn
Trong không gian mờ ảo, Minh chậm rãi tỉnh dậy. Mọi thứ xung quanh anh đều nhòe nhoẹt như một bức tranh bị phai màu. Những âm thanh lạ lùng vang vọng, nhưng chẳng có hình dáng nào rõ ràng. “Mình là ai?” Minh tự hỏi, lòng tràn ngập nỗi lo âu. Anh cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm, như thể có điều gì quan trọng đã mất đi.
“Mày không nhớ gì sao?” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Minh quay lại, và thấy một linh hồn khác, với ánh mắt u buồn và mái tóc dài bay trong gió. “Tôi là An,” cô giới thiệu, “Còn mày?”
“Minh,” anh đáp, cảm giác bối rối. “Tại sao tôi lại ở đây? Tôi không nhớ gì cả.”
An tiến lại gần, ánh mắt sáng lên với sự đồng cảm. “Nơi này là nơi của những linh hồn lạc lối. Chúng ta đều có những ký ức đã mất, và có thể tìm cách trở về.”
“Trở về?” Minh nhắc lại, cảm giác như từ đó trôi tuột qua đầu anh. “Về đâu?”
“Về bản thân mình,” An nói. “Nếu mày muốn tìm kiếm ký ức của mình, hãy theo tao.”
Minh gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Tôi sẵn sàng. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”
Họ bắt đầu hành trình, đi qua những cánh đồng xanh tươi nhưng lại u ám. Những bóng hình lướt qua họ, hình như là những linh hồn khác cũng đang tìm kiếm ánh sáng.
“Cảm giác như có điều gì đó không đúng,” Minh nói, nhìn quanh.
“Có thể, nhưng chúng ta phải mạnh mẽ,” An trả lời, giọng kiên định. “Ký ức có thể đau đớn, nhưng nó cũng có thể giải phóng chúng ta.”
Khi họ tiếp tục đi, một hình ảnh đột ngột hiện lên trong tâm trí Minh. Một cánh cửa gỗ cũ kỹ. Anh đứng trước nó, cảm giác quen thuộc trỗi dậy.
“Minh, sao vậy?” An hỏi, thấy vẻ mặt anh trầm tư.
“Tôi… có một hình ảnh. Một cánh cửa… có thể có điều gì đó ở đó.” Minh trả lời, ánh mắt rực sáng.
“Chúng ta hãy đi tìm cánh cửa đó!” An khích lệ, gương mặt cô lấp lánh hy vọng.
Họ tiếp tục hành trình, và sau một thời gian dài, Minh và An đứng trước một cánh cửa khổng lồ, giống hệt như trong hình ảnh của anh. “Đúng rồi! Đây chính là nó!” Minh thốt lên, không thể che giấu sự hồi hộp.
An nhìn cánh cửa với sự hồi hộp. “Mày có chắc không? Có thể bên trong có điều gì không dễ chịu.”
“Nhưng tôi phải biết,” Minh nói, quyết tâm trong giọng nói. “Tôi không thể sống mãi trong sự mù mịt này.”
An gật đầu, và cả hai nắm chặt tay nhau, cùng đẩy cánh cửa mở ra.
Bên trong là một căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những bức tranh treo tường. Minh nhận ra đó là những ký ức đã mất – một gia đình, một cô gái, một ngày mùa hè rực rỡ.
“Đó là… gia đình tôi,” Minh thì thầm, ngón tay chạm vào một bức tranh. “Tôi nhớ… họ rất yêu thương tôi.”
An đứng bên cạnh, ánh mắt thấu hiểu. “Nhưng có điều gì đó đau đớn đang ẩn giấu, phải không?”
Minh hít một hơi sâu. “Đúng. Họ đã rời xa tôi, và tôi không hiểu tại sao.”
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và những hình ảnh bắt đầu trở nên sống động. Một cảnh tượng hiện lên: Minh nhìn thấy mình đang cãi vã với mẹ, một cuộc chiến không hồi kết. “Tại sao mày không thể hiểu? Mày làm tổn thương mọi người!” mẹ anh quát.
“Tôi chỉ muốn tự do!” Minh gào lên trong ký ức, cảm giác tức giận trỗi dậy.
“Minh!” An lay nhẹ vai anh, “Hãy để nó đi. Đây chỉ là quá khứ.”
“Nhưng tôi không thể quên,” Minh nói, nước mắt bắt đầu rơi. “Tôi là nguyên nhân cho sự chia ly của họ.”
“Nhưng mày có thể sửa chữa điều đó,” An khuyến khích. “Hãy tha thứ cho bản thân mình. Hãy tìm cách chữa lành.”
Minh nhìn vào những bức tranh, từng ký ức hiện ra một cách sống động. “Tôi đã làm tổn thương họ,” anh nói, giọng nói trầm lắng.
“Đó chỉ là một phần của cuộc sống,” An nói. “Mày có thể học hỏi từ những sai lầm, và tìm cách làm tốt hơn.”
Minh cảm thấy một sức mạnh lạ lùng trỗi dậy trong lòng. “Tôi… tôi sẽ không để ký ức đau thương này cản trở cuộc sống của mình nữa.”
An mỉm cười. “Đúng rồi! Hãy cùng nhau đi tiếp.”
Họ quay lại cánh cửa, nhưng trước khi ra ngoài, Minh quay lại một lần nữa nhìn vào những ký ức của mình. “Tôi sẽ không quên họ, nhưng tôi sẽ không để chúng giữ chân tôi lại.”
Cánh cửa khép lại sau lưng họ, và cả hai bước vào không gian mờ ảo một lần nữa, nhưng lần này, Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm ký ức còn lại,” anh nói, ánh mắt rực rỡ.
“Đúng vậy! Đừng bao giờ ngừng tìm kiếm,” An đáp lại, sự quyết tâm tràn đầy trong giọng nói.
Họ tiếp tục hành trình, mỗi bước đi là một bước gần hơn đến việc tìm ra bản thân mình, và cuối cùng, tìm thấy sự giải thoát.