Linh Hồn Đi Lạc - Chương 2
Chương 2: Những Ký Ức Vỡ Nát
Hơi thở của Minh nhẹ nhàng hơn khi họ tiến vào vùng đất mới, nhưng những ký ức lởn vởn vẫn khiến anh cảm thấy nặng nề. Những hình ảnh đau thương vẫn hiện hữu trong tâm trí, nhưng giờ đây anh đã có An bên cạnh, một người bạn đồng hành trong hành trình tìm kiếm ký ức.
“Chúng ta sẽ tìm thấy những ký ức khác của mày,” An nói với giọng kiên quyết, “đừng để những hình ảnh đau thương kéo lùi mày lại.”
Minh gật đầu, nhưng cảm giác lo âu vẫn tràn ngập. “Tôi sợ rằng những ký ức này sẽ làm tôi tổn thương một lần nữa.”
“Đó chính là lý do chúng ta cần phải đối diện với chúng,” An nhấn mạnh, “để hiểu và tìm cách chữa lành.”
Khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng dày đặc, những bóng cây cao vút dường như tạo nên một bức tường bao quanh họ. Đột nhiên, một làn sương mù dày đặc bao trùm, và Minh cảm thấy như mình đang bị nuốt chửng.
“Chờ đã, có gì đó ở đây!” An nói, chỉ tay về phía trước. Minh cố gắng nhìn rõ hơn và nhận ra một hình ảnh mờ ảo đang hiện lên giữa làn sương.
Khi sương tan, họ thấy một linh hồn khác, với vẻ mặt buồn bã. “Xin chào,” linh hồn đó nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ảm đạm. “Tôi là Huy.”
“Chào Huy,” Minh đáp, cảm giác thương cảm. “Bạn cũng đang tìm kiếm ký ức của mình sao?”
“Đúng vậy,” Huy thở dài. “Tôi đã lạc lối trong nhiều năm. Mỗi lần tôi cố gắng nhớ, những ký ức lại trở về với hình ảnh đau đớn.”
Minh cảm thấy đồng cảm với Huy. “Tôi cũng vậy. Tôi không biết làm thế nào để đối diện với những ký ức đau thương.”
An xen vào: “Có thể chúng ta có thể giúp nhau. Huy, bạn có biết cách nào để tìm kiếm ký ức của mình không?”
Huy lắc đầu. “Tôi chỉ biết rằng để tìm thấy sự giải thoát, chúng ta cần phải đối diện với nỗi sợ hãi của mình.”
“Bắt đầu từ đâu?” Minh hỏi, cảm giác nôn nao trong lòng.
“Chúng ta có thể đi đến nơi có ký ức của tôi,” Huy nói, “nơi mà tôi đã gặp nỗi đau lớn nhất.”
“Có thể mày tìm thấy điều gì đó về bản thân ở đó,” An khuyến khích.
Huy gật đầu, dẫn đường cho họ vào một khu vực tối tăm, nơi ánh sáng dường như không thể chiếu tới. Không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.
Khi họ đến nơi, một bức tranh hiện lên trước mắt họ: Huy đứng bên cạnh một người phụ nữ, người mà anh ta yêu thương, nhưng hai người đang cãi nhau. “Tại sao mày không thể hiểu tôi? Tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn!” Huy gào lên.
“Chúng ta không thể sống mãi trong nỗi sợ,” người phụ nữ trả lời với giọng đau đớn. “Mày sẽ luôn luôn để lại cho tôi nỗi buồn.”
Minh nhìn Huy, thấy được nỗi đau trong mắt anh. “Đó là ký ức đau thương của bạn?”
“Đúng vậy,” Huy thì thầm, “tôi đã không thể cứu lấy mối quan hệ đó.”
“Có thể bạn đã làm điều tốt nhất mà bạn có thể,” An động viên. “Đôi khi, việc buông bỏ cũng là một cách để yêu thương.”
Huy quay lại nhìn họ, ánh mắt chất chứa sự nghi ngờ. “Nhưng nếu tôi không thể tha thứ cho bản thân?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy,” Minh nói, “nhưng tôi đang học cách chấp nhận những ký ức đau thương của mình. Có thể bạn cũng cần làm điều tương tự.”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và hình ảnh trong ký ức bắt đầu biến đổi. Huy kêu lên: “Không! Đừng đi!”
“Phải đối diện với nó, Huy!” An khuyến khích, giọng nói mạnh mẽ. “Hãy cho bản thân cơ hội để chữa lành.”
“Hãy để tôi được ở bên!” Huy hét lên, nhưng hình ảnh đã mờ dần. Minh cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng.
“Chúng ta sẽ giúp bạn,” Minh nói, quay về phía Huy. “Chúng ta sẽ không rời bỏ bạn.”
Huy chậm rãi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. “Tôi cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên ngực tôi. Làm sao tôi có thể sống với nỗi đau này?”
“Bằng cách đối diện với nó,” An nhắc lại, “bằng cách chấp nhận nỗi đau và cho phép mình được chữa lành.”
Cuối cùng, Huy hít một hơi sâu, và ánh mắt anh trở nên mạnh mẽ hơn. “Tôi sẽ không để nỗi đau này định nghĩa tôi nữa.”
Cả ba người họ cùng nắm tay nhau, tạo thành một vòng tròn. Huy nói: “Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã không thể làm tốt hơn. Tôi xin lỗi vì những điều tôi đã làm tổn thương người khác.”
An mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. “Đó là bước đầu tiên.”
“Chúng ta cùng nhau bước tiếp nhé,” Minh nói, lòng đầy hy vọng. “Chúng ta sẽ tìm thấy cách để chữa lành.”
Huy gật đầu, và trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của nỗi đau dần tan biến. Không gian xung quanh họ sáng lên, và họ cảm nhận được một sức mạnh mới, một nguồn năng lượng tích cực.
“Chúng ta không còn lạc lối nữa,” Huy nói, gương mặt sáng rực. “Cảm ơn các bạn.”
Minh và An cùng cười, lòng tràn ngập niềm hy vọng. Họ biết rằng hành trình vẫn còn dài, nhưng với nhau, họ sẽ tìm ra cách để chữa lành và tìm kiếm ký ức còn lại.
Họ tiếp tục hành trình, những bước chân vững chãi hơn, tiến về phía ánh sáng của tương lai, nơi mà những ký ức đau thương sẽ không còn là rào cản mà sẽ trở thành sức mạnh giúp họ vươn tới sự tự do.