Linh Hồn Đi Lạc - Chương 3
Chương 3: Đường Tìm Ký Ức
Ánh sáng rực rỡ dần dần tỏa ra quanh họ, như thể những ký ức tích cực đang trở về. Minh, An và Huy tiếp tục bước đi, cảm nhận sự nhẹ nhõm lấp đầy không khí. Họ biết rằng những ký ức đau thương vẫn còn đó, nhưng với sự hỗ trợ lẫn nhau, họ đã bắt đầu quá trình chữa lành.
“Bây giờ, chúng ta cần tìm ra những ký ức còn lại của mình,” An nói, đôi mắt rực sáng. “Mỗi người đều có những điều cần phải đối diện.”
“Nhưng làm thế nào chúng ta tìm thấy chúng?” Minh hỏi, cảm thấy có chút lo lắng. “Tôi không biết nơi nào để bắt đầu.”
“Có thể chúng ta nên đến nơi mà mày cảm thấy quen thuộc nhất,” Huy đề xuất. “Một nơi nào đó mà ký ức có thể sẽ dẫn dắt chúng ta.”
Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Có một công viên trong những ký ức của tôi. Tôi đã chơi ở đó hồi nhỏ. Tôi có thể cảm nhận một điều gì đó từ nơi đó.”
“Đó có thể là điểm khởi đầu tốt,” An khuyến khích. “Hãy dẫn đường cho chúng ta.”
Họ bước vào một khu rừng rậm rạp, những tán cây xanh mướt cao chót vót như ôm lấy bầu trời. Hơi ẩm từ mặt đất bốc lên khiến không khí trở nên tươi mát. Minh dẫn đường, lòng đầy háo hức và lo lắng.
“Nhìn kìa!” Huy chỉ tay về phía trước. Một khoảng đất trống hiện ra, nơi mà những tia nắng xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh.
“Đúng rồi!” Minh kêu lên, chạy nhanh về phía đó. “Đây chính là nơi tôi đã chơi!”
Khi họ đến gần, hình ảnh của công viên xuất hiện trong tâm trí Minh. Những tiếng cười, những trò chơi, và cả những mảnh ký ức vui tươi. Nhưng rồi, bóng tối lại hiện về – ký ức đau thương xen lẫn.
“Cẩn thận,” An nhắc, “có thể có điều gì không dễ chịu ở đây.”
Khi họ bước vào khoảng không gian đó, những ký ức bắt đầu xuất hiện như những hình ảnh mờ ảo. Minh thấy mình đang chạy đuổi theo một chú chó nhỏ, và nụ cười của mẹ anh hiện ra, tràn đầy hạnh phúc. “Minh! Đợi đã!” mẹ anh gọi.
“Nhìn kìa! Con trai yêu của mẹ!” Mẹ anh cười, ánh mắt rực rỡ. Minh cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Nhưng ngay lập tức, một bức tranh khác xuất hiện. Minh thấy mẹ mình ngồi một mình trong bóng tối, nước mắt rơi. “Tại sao con không về nhà?” mẹ hỏi, giọng nói đau đớn.
“Không! Không!” Minh kêu lên, chạy lại gần. “Mẹ, con xin lỗi! Con không muốn mẹ buồn!”
Huy và An đứng bên cạnh, thấy Minh đang bị cuốn vào ký ức. “Minh, hãy đối diện với điều này!” An kêu lên, cố gắng kéo anh ra khỏi cơn bão cảm xúc.
“Tôi không thể!” Minh gào lên, nước mắt đã rơi. “Tôi đã bỏ rơi mẹ!”
“Không, đó không phải là lỗi của mày!” Huy nói, cố gắng tiếp cận. “Đừng để nỗi đau này làm chủ cuộc đời mày!”
“Mẹ đã đau khổ vì tôi!” Minh hét lên, ánh mắt đau đớn. “Tôi không thể tha thứ cho bản thân!”
“Minh, hãy lắng nghe!” An nói, giọng kiên định. “Mày không thể thay đổi quá khứ, nhưng mày có thể học hỏi từ nó.”
Minh hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. “Nhưng tôi đã không làm gì để giúp mẹ.”
“Mẹ của mày yêu mày,” Huy nhẹ nhàng nói. “Và yêu thương là một điều mạnh mẽ. Mày đã làm những gì tốt nhất trong khả năng của mình.”
“Nhưng…” Minh lặng đi, thấy những hình ảnh tiếp tục hiện lên. Anh nhìn thấy mình và mẹ cùng nhau chơi đùa, rồi lại thấy cảnh mẹ đơn độc, đau khổ. “Tôi không thể chịu đựng được điều này!”
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện với điều này,” An nói, “không phải một mình.”
Huy nắm chặt tay Minh. “Hãy cho phép bản thân mày cảm nhận nỗi đau này. Đừng cố gắng che giấu nó. Hãy nói với mẹ mày rằng mày yêu bà ấy.”
Những ký ức tiếp tục hiện ra, và Minh cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực. Nhưng sự kiên định từ bạn bè đã cho anh sức mạnh.
“Mẹ!” Minh kêu lên, “Con xin lỗi vì đã không ở bên mẹ! Con yêu mẹ! Con không muốn mẹ phải buồn!”
Hình ảnh mờ dần, và bất ngờ, Minh cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong tâm hồn. “Con… yêu mẹ,” anh thì thầm.
Ánh sáng dần chiếu sáng xung quanh họ, và những ký ức bắt đầu tan biến. Minh nhìn thấy mẹ mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương. “Con là niềm tự hào của mẹ,” mẹ nói. “Hãy sống tốt cho cả mẹ nữa.”
“Con sẽ làm như vậy!” Minh nói, lòng tràn đầy quyết tâm. “Con sẽ không để nỗi đau này làm chủ cuộc đời mình nữa.”
“Đi nào,” An khuyến khích, “chúng ta còn nhiều ký ức cần khám phá.”
Họ tiếp tục đi về phía trước, với lòng đầy hy vọng. Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Bên cạnh anh, Huy và An cũng cảm nhận được sự chuyển mình trong tâm hồn.
“Cảm ơn các bạn đã ở đây,” Minh nói, ánh mắt rực rỡ. “Tôi không thể làm điều này mà không có các bạn.”
“Chúng ta là một đội,” An mỉm cười. “Và cùng nhau, chúng ta sẽ tìm ra tất cả.”
Hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng giờ đây, Minh cảm thấy đủ sức mạnh để tiếp tục. Những ký ức đau thương sẽ không còn là rào cản, mà sẽ trở thành một phần của hành trình chữa lành. Họ bước đi, hướng về phía ánh sáng, nơi mà những ký ức vỡ nát sẽ được hồi sinh và tìm lại sự bình an.