Linh Hồn Đi Lạc - Chương 4
Chương 4: Đối Diện Với Quá Khứ
Ánh sáng trong tâm hồn Minh dường như tỏa sáng hơn sau khi đối diện với ký ức về mẹ. Anh nhận ra rằng việc chấp nhận quá khứ không chỉ là một thử thách, mà còn là một cơ hội để trưởng thành. Huy và An, những người bạn đồng hành, vẫn bên cạnh anh, tạo nên sức mạnh tập thể cho cuộc hành trình tiếp theo.
“Chúng ta đã làm được điều đó!” An nói, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt. “Giờ thì tiếp tục thôi nào!”
Minh gật đầu, cảm giác hưng phấn dâng trào. “Và tôi có một cảm giác rằng sẽ còn nhiều ký ức khác mà tôi cần đối diện.”
“Chúng ta hãy cùng nhau tìm ra chúng,” Huy khuyến khích, bước đi bên cạnh Minh.
“Đúng vậy,” An thêm vào, “nhưng lần này, hãy chuẩn bị cho những điều có thể đau đớn.”
Họ bắt đầu tiến vào một khu vực khác trong khu rừng, nơi những cây cối dường như đặc quánh lại, tạo thành một hành lang tối tăm. Minh cảm nhận một sự lạnh lẽo khác thường, như thể ký ức đang chờ đợi họ ở đây.
“Đây có vẻ là nơi mày cảm thấy sợ hãi,” Huy nhận xét, cảm giác nặng nề trong không khí. “Chúng ta cần phải cẩn thận.”
“Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó… rất sâu thẳm,” Minh nói, trong lòng dâng lên một nỗi lo âu.
“Chúng ta không thể lùi bước,” An nói, mạnh mẽ và quyết tâm. “Hãy nhớ rằng chúng ta có nhau.”
Minh gật đầu, nhưng sự căng thẳng trong người vẫn không thể chối bỏ. Họ tiếp tục đi sâu vào bên trong, và đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trước mắt họ.
Một căn phòng tối tăm, nơi Minh thấy mình ngồi trong góc phòng, trốn tránh mọi thứ xung quanh. Hình ảnh đó gợi lên trong anh nỗi buồn sâu sắc.
“Đó là khi tôi đã mất đi một người bạn thân,” Minh thì thầm, đau đớn.
Khi ký ức tiếp tục hiện lên, Minh thấy hình ảnh của một cậu bé tên là Long, người bạn thân nhất của mình, cùng nhau chơi đùa, cười nói vui vẻ. Nhưng rồi, hình ảnh đó biến thành một bức tranh u ám: Long nằm trong bệnh viện, yếu ớt, và những giọt nước mắt của Minh lăn dài trên má.
“Tại sao? Tại sao điều này lại xảy ra?” Minh khóc, lòng đầy tủi hổ.
“Tôi không thể làm gì để giúp cậu ấy,” Minh nói, giọng thổn thức. “Tôi đã ở đó, nhưng không thể cứu lấy cậu ấy.”
“Minh, hãy đối diện với điều này!” An kêu lên, lo lắng khi thấy Minh đang bị cuốn vào nỗi đau.
“Tôi không thể! Tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã không ở bên Long,” Minh gào lên, nước mắt đã rơi.
“Đừng để nỗi đau này định nghĩa mày!” Huy nói, tiến lại gần. “Hãy để nó ở lại phía sau.”
“Nhưng làm sao tôi có thể?” Minh hỏi, giọng nói đầy tuyệt vọng. “Tôi đã không làm đủ để cứu lấy cậu ấy.”
“Chúng ta đều có những ký ức đau thương,” An nói, “nhưng mày có thể học hỏi từ nó. Long muốn mày sống cuộc đời của mình, không phải sống trong nỗi ân hận.”
“Tôi… tôi không biết mình có thể sống mà không có cậu ấy,” Minh nói, cảm giác như có một tảng đá nặng đè lên ngực.
“Mày không cô đơn,” Huy nói, “Chúng ta ở đây với mày. Hãy nói với Long điều gì đó từ trái tim mày.”
Minh đứng im lặng, hít sâu để lấy lại bình tĩnh. “Long, tôi xin lỗi,” anh bắt đầu, giọng nói run rẩy. “Tôi không thể làm gì cho cậu. Tôi cảm thấy bất lực. Nhưng tôi sẽ sống cho cả hai chúng ta.”
Ánh sáng chợt bùng nổ xung quanh họ, và hình ảnh của Long bắt đầu mờ đi. Minh cảm thấy một sức mạnh trong lòng, một quyết tâm mới để sống cuộc đời của mình.
“Cảm ơn cậu, Long. Tôi sẽ không quên cậu,” Minh nói với ánh mắt rực rỡ. “Tôi sẽ không để nỗi đau này giết chết tôi nữa.”
Hình ảnh của Long trở nên mờ dần, và những ký ức đau thương tan biến, để lại cho Minh một cảm giác nhẹ nhõm.
“Chúng ta đã làm được,” An mỉm cười, cảm nhận được sự thay đổi trong Minh.
“Cảm ơn các bạn,” Minh nói, ánh mắt đầy tri ân. “Tôi không thể vượt qua nỗi đau này nếu không có các bạn.”
Họ đứng đó một lúc, cảm nhận được sự yên bình. Nỗi đau dường như đã được gỡ bỏ, để lại cho Minh một không gian để thở. Anh biết rằng mình đã tiến gần hơn đến việc chấp nhận và tha thứ cho bản thân.
“Chúng ta có thể tiếp tục không?” Huy hỏi, ánh mắt kiên định.
“Đúng! Chúng ta còn nhiều ký ức cần phải khám phá,” Minh đáp, lòng đầy quyết tâm.
Họ tiếp tục bước đi, và những tán cây bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Những ký ức đau thương có thể chưa hoàn toàn biến mất, nhưng với sự hỗ trợ từ bạn bè, Minh cảm thấy đủ sức mạnh để tiếp tục hành trình.
“Cảm ơn vì đã ở bên tôi,” Minh nói, trái tim tràn đầy cảm xúc. “Tôi không còn cảm thấy đơn độc nữa.”
“Chúng ta là một đội,” An nhắc nhở, “và cùng nhau, chúng ta sẽ tìm ra tất cả.”
Hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng giờ đây, Minh cảm thấy đủ sức mạnh để đối diện với những ký ức khác. Những điều đã xảy ra trong quá khứ sẽ không còn là rào cản, mà sẽ trở thành sức mạnh giúp họ vươn tới tương lai tươi sáng hơn.
Họ bước đi trong ánh sáng, nơi mà những ký ức vỡ nát sẽ được hồi sinh và tìm lại sự bình an.