Lời Nguyền Cổ Xưa - Chương 2
Chương 2: Hành Trình Bắt Đầu
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời lờ mờ xuyên qua đám mây đen, như một dấu hiệu của sự chuyển biến. Wukong và Lao Dan đứng trước cổng lớn của cung điện, chuẩn bị cho chuyến hành trình gian nan.
Wukong: “Chúng ta đã chuẩn bị đủ mọi thứ cần thiết chưa, Lao Dan?”
Lao Dan: (kiểm tra lại hành lý) “Tất cả những vật phẩm cần thiết đều đã sẵn sàng. Tôi đã chuẩn bị các bùa phép và thuốc trị thương. Nhưng hãy nhớ rằng, hành trình này sẽ không dễ dàng.”
Wukong: “Tôi đã sẵn sàng. Chúng ta phải đi thôi.”
Hai người bắt đầu hành trình, đi qua những con đường mòn hẹp và rừng rậm rạp. Không lâu sau, họ gặp một con suối rộng với dòng nước chảy xiết. Trên bờ, một người đàn ông lạ mặt đứng chờ, mặc trang phục rừng rậm và có vẻ như biết rõ về con đường này.
Người Lạ: “Các ngươi đang tìm kiếm cổ tháp, phải không?”
Wukong: “Đúng vậy. Ông là ai? Và làm thế nào ông biết về mục đích của chúng tôi?”
Người Lạ: “Tôi là Hác Liên, người sống trong rừng này lâu năm. Tin tức về sự xuất hiện của lời nguyền đã đến tai tôi. Nếu các ngươi định tiếp tục, sẽ có rất nhiều thử thách phía trước.”
Lao Dan: “Ông có thể giúp chúng tôi không? Chúng tôi cần phải đến cổ tháp càng sớm càng tốt.”
Hác Liên: (nhìn Wukong với ánh mắt đầy ẩn ý) “Có thể tôi sẽ giúp, nhưng trước tiên, các ngươi phải chứng minh rằng mình đủ sức mạnh và trí tuệ để vượt qua những thử thách này.”
Wukong: “Chúng tôi sẵn sàng. Hãy cho chúng tôi biết phải làm gì.”
Hác Liên: “Rất tốt. Để vượt qua con suối này, các ngươi cần phải giải câu đố mà tôi đưa ra. Đó là bài kiểm tra đầu tiên để chứng minh sự xứng đáng của các ngươi.”
Hác Liên đưa ra một viên đá có khắc các ký tự cổ xưa.
Hác Liên: “Câu đố là: ‘Tôi không có chân nhưng vẫn có thể di chuyển. Tôi không có cánh nhưng vẫn bay. Tôi là gì?’”
Wukong suy nghĩ một lúc, rồi nhìn vào viên đá với sự tập trung.
Wukong: “Đáp án là… ‘Gió’.”
Hác Liên: (nở nụ cười hài lòng) “Rất tốt. Các ngươi đã giải quyết câu đố. Bây giờ, con suối này sẽ không còn là cản trở. Nhưng hãy nhớ rằng, những thử thách phía trước còn khó khăn hơn nhiều.”
Khi Hác Liên vẫy tay, con suối chậm rãi trở nên bình lặng, tạo điều kiện cho Wukong và Lao Dan băng qua dễ dàng.
Lao Dan: “Cảm ơn ông, Hác Liên. Chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình.”
Hác Liên: “Cẩn thận với những cạm bẫy và khó khăn đang chờ đợi. Lời nguyền cổ xưa không phải là trò đùa.”
Wukong và Lao Dan tiếp tục hành trình, vượt qua những thử thách và khám phá thêm về những bí mật đang ẩn giấu trong rừng rậm. Con đường dẫn đến cổ tháp không chỉ là một cuộc hành trình vật lý mà còn là một hành trình khám phá nội tâm và sự kiên trì.