Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 2
Chương 2: Gia đình Lý Thị
Sau cuộc trò chuyện với ông Lý, thám tử Vũ quyết định bắt đầu điều tra ngay lập tức. Anh cảm nhận rõ áp lực và sự mong đợi từ gia đình này, những người đã chịu đựng quá nhiều mất mát và đau khổ. Để hiểu rõ hơn về tình hình, Vũ yêu cầu gặp tất cả các thành viên còn lại trong gia đình và người hầu để thu thập thêm thông tin.
Một lát sau, trong đại sảnh rộng lớn, gia đình Lý Thị và những người hầu cận được tập hợp lại. Bầu không khí trong căn phòng căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ. Anh bước tới trước, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt, rồi lên tiếng:
“Tôi cần biết rõ hơn về từng người trong gia đình, và cả những người đã mất. Mọi chi tiết nhỏ nhặt đều có thể giúp tôi phá giải vụ án này.”
Một phụ nữ trung niên, khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nét đẹp quý phái, bước lên. Đó là bà Lý, phu nhân của ông Lý. Bà nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nói đượm buồn:
“Thưa thám tử, tôi là phu nhân Lý. Con trai cả của tôi, Lý Tiến, là người đầu tiên qua đời. Nó là một người con hiếu thảo, luôn chăm lo cho gia đình. Cái chết của nó quá đột ngột, khiến tôi và ông nhà không thể tin nổi.”
Bà ngừng lại, cố nén xúc động, rồi tiếp tục: “Sau đó là con dâu tôi, Mai. Nó là một cô gái dịu dàng, luôn đối xử tốt với mọi người trong nhà. Nhưng sau khi Tiến mất, Mai như biến thành một người khác. Nó ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ ngồi dưới gốc cây đào mà chẳng ai dám tới gần.”
Vũ khẽ nhíu mày khi nghe điều này. “Bà nói rằng cô Mai thường xuyên ngồi dưới gốc cây đào? Có ai khác từng tiếp cận cây đào ngoài cô ấy không?”
Bà Lý lắc đầu. “Không ai cả. Mọi người đều sợ cây đào sau khi nó bắt đầu khô héo. Nhưng Mai dường như không quan tâm, nó cứ ngồi đó, ngày qua ngày.”
Vũ gật đầu, ghi nhận thông tin này. Có vẻ như Mai có một mối liên hệ đặc biệt với cây đào, có thể là chìa khóa để giải mã lời nguyền này.
“Còn cháu trai của ông bà thì sao?” Vũ hỏi tiếp.
Một người đàn ông trung niên đứng lên, đó là Lý Quang, em trai của Lý Tiến. Anh ta có vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự buồn bã sâu sắc.
“Con trai tôi, Lý Hạo, là người duy nhất còn lại của dòng họ. Nó là đứa trẻ thông minh, nhưng kể từ khi cha mẹ nó qua đời, nó trở nên sợ hãi và không dám rời khỏi nhà. Cái chết của nó… cũng đến quá bất ngờ, không một dấu hiệu nào báo trước.”
Vũ cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của Lý Quang. Anh quay sang những người hầu, người luôn sống gần gũi với gia đình và có thể nắm bắt được những chi tiết mà người khác không để ý đến.
“Tôi muốn nghe từ các người,” Vũ nói, giọng điềm đạm nhưng không kém phần cương quyết. “Có ai từng nhìn thấy điều gì bất thường xảy ra quanh cây đào? Hoặc có ai nghe thấy gì liên quan đến những cái chết này?”
Một người hầu trẻ, có vẻ là người từng mở cửa đón Vũ, rụt rè tiến lên. Cậu cúi đầu, giọng run run:
“Thưa ngài thám tử, tôi tên là Tiểu Hồng. Tôi không dám nói nhiều vì sợ mọi người không tin, nhưng có lần tôi nghe thấy cô Mai nói chuyện với cây đào, như thể có ai đó đang ở đó cùng cô.”
Vũ nhìn chăm chú vào cậu ta, không để lọt bất kỳ chi tiết nào. “Cậu có nghe rõ những gì cô ấy nói không? Cô ấy có nói về ai không?”
Tiểu Hồng lắc đầu, vẻ mặt hoang mang. “Tôi không nghe rõ. Chỉ thấy cô ấy thì thầm gì đó, và đôi khi cười khẽ, nhưng không có ai ở đó ngoài cô ấy. Sau đó không lâu thì cô ấy qua đời.”
“Điều này quan trọng đấy,” Vũ nói, rồi quay lại với ông Lý. “Tôi cần xem cây đào ngay bây giờ.”
Ông Lý gật đầu, dẫn Vũ và những người khác ra phía vườn sau, nơi cây đào cổ thụ đứng sừng sững. Mặc dù đã khô héo, nhưng cây vẫn giữ được dáng vẻ uy nghiêm, gốc rễ to lớn chằng chịt, vươn rộng xuống lòng đất. Những cành cây trơ trụi, không còn chút sức sống nào.
Vũ tiến gần tới cây đào, mắt anh lướt qua từng chi tiết. “Cây này đã có từ bao lâu rồi?” anh hỏi.
“Khoảng ba đời tổ tiên trước đã trồng nó,” ông Lý trả lời. “Nó từng là biểu tượng của sự thịnh vượng và bình an cho gia đình ta. Nhưng giờ đây…”
Vũ đặt tay lên thân cây, cảm nhận sự lạnh lẽo và u ám toát ra từ nó. Dường như có điều gì đó không tự nhiên, một loại năng lượng tối tăm bao quanh.
“Có lẽ, lời nguyền này không phải chỉ là một lời đồn đại,” Vũ thì thầm, ánh mắt sắc bén nhìn vào thân cây. “Nhưng tôi cần thêm bằng chứng để chứng minh điều này.”
Anh quay lại đối diện với gia đình Lý Thị. “Tôi sẽ cần thêm thời gian để điều tra kỹ lưỡng. Đừng để bất kỳ ai đến gần cây đào này, và hãy chú ý đến bất kỳ điều gì lạ thường trong nhà.”
Ông Lý gật đầu đồng ý. “Chúng tôi sẽ làm theo lời ngài. Xin hãy cứu lấy gia đình chúng tôi.”
Vũ mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Anh biết rằng để phá giải lời nguyền này, anh sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa, và có lẽ sự thật ẩn giấu phía sau không chỉ đơn thuần là một lời nguyền đơn giản. Nhưng anh quyết tâm tìm ra nó, để giải oan cho gia đình này và mang lại bình yên cho họ.