Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 4
Chương 4: Cuộc gặp gỡ với vị đạo sĩ
Sau khi thu thập những manh mối từ các phòng của gia đình Lý Thị, Vũ cảm thấy rằng lời nguyền không đơn thuần là một sự trùng hợp mà có thể liên quan đến một thế lực siêu nhiên hoặc một âm mưu được dàn dựng khéo léo. Để hiểu rõ hơn về những ký tự và mùi hương bí ẩn, Vũ quyết định tìm đến một vị đạo sĩ nổi tiếng trong vùng, người được biết đến với kiến thức sâu rộng về các loại bùa chú và hiện tượng huyền bí.
Vũ khởi hành từ sáng sớm, hướng về ngọn núi phía đông của ngôi làng, nơi vị đạo sĩ đang sống ẩn dật trong một ngôi miếu nhỏ. Con đường dẫn lên núi hẹp và gồ ghề, nhưng Vũ kiên nhẫn bước từng bước, mắt không rời khỏi khung cảnh xung quanh, như thể anh có thể cảm nhận được một điều gì đó bí ẩn đang chờ đợi mình ở đây.
Khi tới chân núi, Vũ gặp một người dân địa phương đang mang củi về nhà. Anh ta dừng lại khi thấy Vũ và khẽ cúi đầu chào.
“Thưa ngài, ngài đến đây để gặp đạo sĩ Lăng phải không?” người dân hỏi, vẻ mặt tò mò.
Vũ gật đầu. “Đúng vậy. Ta có một số việc cần hỏi ông ấy.”
Người dân gật đầu đồng ý, nhưng giọng nói thấp xuống như một sự cảnh báo. “Đạo sĩ Lăng là người rất thông thái, nhưng ông ấy cũng rất kỳ lạ. Ông ấy không thích bị làm phiền nếu không có việc quan trọng. Ngài hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn, ta sẽ lưu ý,” Vũ trả lời, rồi tiếp tục hành trình lên núi.
Cuối cùng, sau một đoạn đường dài, Vũ đứng trước ngôi miếu nhỏ nằm ẩn mình giữa rừng cây. Ngôi miếu được xây dựng đơn sơ, với mái ngói đỏ và những bức tường gạch cũ kỹ. Khói hương bay nghi ngút từ bên trong, tạo nên một bầu không khí huyền bí và trang nghiêm.
Vũ bước vào trong miếu, không gian bên trong tối tăm và ngập tràn mùi hương trầm. Ở giữa gian phòng là một bàn thờ với nhiều vật phẩm cúng dường, và phía sau bàn thờ là một bức tượng cổ kính của một vị thần địa phương.
Một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên từ phía sau: “Ta biết ngươi sẽ đến. Ngươi muốn hỏi gì về lời nguyền cây đào?”
Vũ giật mình, quay lại nhìn thì thấy một ông lão gầy gò, với đôi mắt sáng quắc và bộ râu dài trắng muốt, đang ngồi trên một chiếc đệm nhỏ. Ông lão chính là đạo sĩ Lăng.
Vũ cúi đầu chào. “Thưa đạo sĩ, tôi là Vũ, một thám tử đang điều tra về những cái chết bí ẩn liên quan đến lời nguyền của cây đào ở gia đình Lý Thị. Tôi cần sự giúp đỡ của ngài để giải mã những điều bí ẩn này.”
Đạo sĩ Lăng gật đầu chậm rãi, đôi mắt ông nhìn Vũ như thể đang thấu suốt tâm can của anh. “Lời nguyền của cây đào… Đó là một câu chuyện lâu đời, nhưng không phải lúc nào cũng là thật. Ngươi có gì để ta xem?”
Vũ lấy từ trong túi ra cành đào khô héo, chiếc khăn tay thêu hoa đào, và con búp bê gỗ với những ký tự lạ. Ông Lăng nhìn qua những vật phẩm này, đôi mắt sắc sảo không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Sau một lúc, ông lão nhắm mắt lại, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa.
“Mùi hương đào mà ngươi nói đến,” ông Lăng mở mắt ra, giọng nói đầy suy tư, “không phải mùi hương tự nhiên từ hoa đào. Đó là một loại hương liệu đặc biệt được sử dụng trong các nghi thức tà thuật, để tạo ra ảo giác và ám ảnh cho những người nhạy cảm.”
Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Vậy còn những ký tự khắc trên cành đào và con búp bê thì sao? Chúng có ý nghĩa gì?”
Ông Lăng cầm lấy cành đào, đôi mắt ông sắc bén hơn khi nhìn vào những ký tự. “Đây là một loại bùa chú cổ xưa, có thể được sử dụng để nguyền rủa hoặc ám hại người khác. Những ký tự này không phải ai cũng có thể hiểu, nhưng ta nhận ra chúng là của một giáo phái tà ác đã bị xóa sổ từ nhiều thế kỷ trước.”
Vũ không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Ý ngài là có ai đó đang sử dụng loại bùa chú này để gây ra cái chết cho gia đình Lý Thị?”
“Rất có khả năng,” đạo sĩ Lăng đáp lại. “Nhưng điều quan trọng hơn là ngươi phải tìm ra ai đang đứng sau tất cả những việc này. Người đó có thể là kẻ thù cũ của gia đình Lý Thị, hoặc có thể là ai đó muốn chiếm đoạt tài sản của họ. Bùa chú này chỉ là phương tiện, chứ không phải là nguồn gốc của lời nguyền.”
Vũ gật đầu, cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến sự thật. “Cảm ơn ngài, đạo sĩ. Tôi sẽ tiếp tục điều tra và tìm ra kẻ đứng sau âm mưu này.”
Trước khi Vũ rời đi, đạo sĩ Lăng gọi với theo: “Ngươi hãy cẩn thận, thám tử. Những kẻ sử dụng tà thuật thường không từ bỏ dễ dàng. Hãy chuẩn bị cho những gì tồi tệ nhất.”
Vũ quay lại, đôi mắt anh ánh lên quyết tâm. “Tôi sẽ cẩn thận. Và tôi sẽ không để bất kỳ ai phải chết thêm một lần nữa.”
Rời khỏi ngôi miếu, Vũ cảm thấy gió lạnh buốt thổi qua người. Nhưng trái tim anh lại nóng bỏng với quyết tâm phá giải lời nguyền và tìm ra kẻ đứng sau tất cả. Chặng đường phía trước có thể đầy nguy hiểm, nhưng Vũ biết rằng với sự giúp đỡ của đạo sĩ Lăng và những manh mối đã thu thập được, anh sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.