Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 5
Chương 5: Bí mật trong đêm
Sau khi rời khỏi ngôi miếu của đạo sĩ Lăng, Vũ trở về nhà Lý Thị với quyết tâm cao độ. Những lời của đạo sĩ Lăng vẫn vang vọng trong tâm trí anh, cảnh báo về những nguy hiểm mà kẻ đứng sau âm mưu này có thể gây ra. Vũ hiểu rằng thời gian không còn nhiều, và anh cần phải hành động nhanh chóng trước khi có thêm người trong gia đình Lý Thị gặp nguy hiểm.
Đêm đó, sau khi dùng bữa tối cùng gia đình Lý Thị, Vũ quyết định ở lại trong nhà để quan sát. Anh đã để ý thấy rằng những cái chết trước đây đều xảy ra vào ban đêm, và có điều gì đó về bóng tối khiến lời nguyền trở nên mạnh mẽ hơn.
Vũ ngồi trong phòng mình, cửa sổ mở hé để anh có thể nhìn ra khu vườn nơi cây đào khô héo đứng sừng sững. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Anh ngồi đó, chờ đợi bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất thường.
Khoảng nửa đêm, khi mọi thứ dường như đã chìm vào giấc ngủ, Vũ chợt nhận thấy có một bóng người lén lút di chuyển dưới ánh trăng mờ ảo. Đó là một bóng hình mảnh mai, nhẹ nhàng như gió, lướt qua khu vườn về phía cây đào.
Tim Vũ đập nhanh hơn. Anh lặng lẽ đứng dậy, không tạo ra tiếng động, rồi cẩn thận mở cửa bước ra ngoài. Bóng đêm bao trùm lấy anh, nhưng đôi mắt anh nhanh chóng thích nghi với ánh sáng yếu ớt. Anh bước chậm rãi, giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện, nhưng cũng đủ gần để theo dõi mọi động tĩnh của bóng người kia.
Người đó dừng lại trước cây đào, đứng yên một lúc, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Vũ nín thở, quan sát kỹ hơn. Đó là một người phụ nữ – và khi cô ta quay lại, Vũ nhận ra đó chính là Tiểu Hồng, người hầu trẻ đã nói với anh về việc Mai từng nói chuyện với cây đào.
Tiểu Hồng lầm rầm đọc gì đó, nhưng Vũ không thể nghe rõ từ xa. Cô cúi đầu, như đang thực hiện một nghi lễ, rồi bất ngờ rút ra từ tay áo một chiếc lọ nhỏ. Cô ta đổ một chất lỏng màu đen lên rễ cây đào, và ngay lập tức, một mùi hương nồng nặc, hắc ám lan tỏa khắp không gian.
“Mùi hương đó!” Vũ nghĩ, “Chính là mùi hương đào mà mình đã ngửi thấy trong các phòng.”
Không chần chừ, Vũ bước nhanh ra khỏi chỗ nấp, tiến thẳng về phía Tiểu Hồng. “Cô đang làm gì ở đây?” anh cất giọng, khiến Tiểu Hồng giật mình, quay lại nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt.
“Thưa ngài thám tử… Tôi…” Tiểu Hồng lắp bắp, cố gắng che giấu lọ thuốc nhưng đã quá muộn.
Vũ tiến lại gần hơn, ánh mắt nghiêm nghị. “Cô đang thực hiện một nghi lễ, phải không? Cô đang cố gắng duy trì lời nguyền này!”
Tiểu Hồng lắc đầu hoảng loạn. “Không! Tôi chỉ… Tôi không có ý hại ai cả… Tôi chỉ làm theo lệnh…”
“Lệnh của ai?” Vũ nhấn mạnh, giọng anh đầy uy quyền.
Tiểu Hồng cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má. “Là… là phu nhân Lý…”
Câu trả lời của cô khiến Vũ sững sờ. “Phu nhân Lý? Cô nói dối! Bà ấy không thể là người đứng sau mọi chuyện này được!”
“Ngài không hiểu đâu!” Tiểu Hồng khóc nức nở. “Phu nhân không phải là người đã bắt đầu lời nguyền, nhưng bà ấy buộc phải duy trì nó. Bà ấy nói rằng nếu không làm thế, cả gia đình sẽ bị tiêu diệt bởi thế lực bóng tối.”
Vũ nắm chặt vai Tiểu Hồng, ánh mắt anh đầy kiên quyết. “Cô phải nói cho tôi toàn bộ sự thật. Nếu không, sẽ có thêm nhiều người nữa phải chết.”
Tiểu Hồng ngước lên nhìn Vũ, ánh mắt đầy lo sợ nhưng cũng dần chuyển sang sự quyết tâm. “Phu nhân Lý đã tìm đến một thầy phù thủy để cứu gia đình khỏi lời nguyền, nhưng ông ta đã lừa bà ấy. Ông ta nói rằng để bảo vệ gia đình, bà phải tiếp tục thực hiện nghi lễ này, nhưng thực ra ông ta chỉ muốn lợi dụng bà ấy để thực hiện âm mưu của mình.”
“Thầy phù thủy đó là ai?” Vũ hỏi, cảm thấy mình đã tiến gần hơn đến sự thật.
“Ông ta không để lộ danh tính,” Tiểu Hồng nói nhỏ, “nhưng ông ta luôn xuất hiện vào những đêm trăng tròn. Và đêm nay chính là một đêm như thế…”
Ngay khi Tiểu Hồng vừa nói xong, Vũ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Anh quay lại, đôi mắt sắc bén nhìn xuyên qua bóng tối. Một bóng người cao lớn, quấn trong áo choàng đen, đang tiến đến gần họ.
“Ngươi không nên can thiệp vào chuyện này, thám tử,” giọng nói của kẻ đó vang lên lạnh lẽo.
Vũ nhanh chóng đẩy Tiểu Hồng ra sau lưng mình, sẵn sàng đối mặt với kẻ bí ẩn. “Ngươi là ai? Tại sao lại làm điều này với gia đình Lý Thị?”
Kẻ bí ẩn bật cười khinh bỉ. “Ta chỉ là người thực hiện công việc của mình. Lời nguyền này đã tồn tại từ trước khi ta đến, và ta chỉ tiếp tục những gì đã bắt đầu. Nhưng ngươi, thám tử, ngươi đang đi quá xa.”
Vũ không nao núng. “Ta không quan tâm ngươi là ai. Nhưng ta sẽ không để ngươi tiếp tục giết người vô tội. Hãy nói cho ta biết mục đích thực sự của ngươi là gì!”
Kẻ bí ẩn cười lớn hơn, và trong khoảnh khắc, không khí xung quanh họ như đột ngột lạnh đi. “Ngươi nghĩ rằng mình có thể ngăn cản được số phận sao? Ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự can thiệp này.”
Ngay lập tức, kẻ bí ẩn rút ra từ trong tay áo một túi bột màu đen và ném nó về phía Vũ. Vũ lách người tránh né, nhưng một phần bột vẫn bám vào áo anh, phát ra một luồng khói đen kịt. Vũ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu quay cuồng, nhưng anh cố gắng giữ vững bản thân, tay nắm chặt chiếc túi thuốc mà đạo sĩ Lăng đã đưa cho anh trước khi rời đi.
“Ngươi sẽ không thắng được ta!” Vũ hét lớn, mở túi thuốc và ném ngược về phía kẻ bí ẩn. Một làn khói trắng lan tỏa, và ngay lập tức, khói đen biến mất, kẻ bí ẩn cũng thét lên đau đớn rồi biến mất vào bóng đêm.
Vũ thở dốc, mắt nhìn quanh tìm kiếm kẻ thù, nhưng hắn đã biến mất không dấu vết. Anh quay lại nhìn Tiểu Hồng, người đang run rẩy vì sợ hãi.
“Chúng ta phải dừng nghi lễ này ngay lập tức,” Vũ nói, quyết định rõ ràng. “Cô hãy giúp tôi phá hủy tất cả những thứ liên quan đến lời nguyền này.”
Tiểu Hồng gật đầu, đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn và quyết tâm. Họ bắt đầu dọn dẹp tất cả những dấu vết của nghi lễ, đốt hết các vật phẩm và xóa bỏ mọi ký tự liên quan đến bùa chú.
Khi trời hửng sáng, khu vườn dường như đã trở nên nhẹ nhõm hơn, không còn nặng nề như trước. Nhưng Vũ biết rằng trận chiến chưa kết thúc. Kẻ bí ẩn vẫn còn đó, và anh sẽ phải đối mặt với hắn một lần nữa để giải thoát gia đình Lý Thị khỏi lời nguyền kinh hoàng này.