Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 7
Chương 7: Kẻ thù trong bóng tối
Bóng người di chuyển chậm rãi, bước từng bước chắc chắn về phía cây đào trong khu vườn tối tăm. Dưới ánh trăng mờ ảo, Vũ có thể thấy rõ hơn dáng vẻ của kẻ bí ẩn này. Hắn vẫn mặc bộ áo choàng đen che kín thân mình, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén như dao. Kẻ đó dừng lại dưới gốc cây, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Vũ ra hiệu cho gia đình Lý Thị và những người hầu cận vẫn đang nấp ở những vị trí xung quanh. Tất cả đều nín thở, chờ đợi khoảnh khắc đối đầu trực diện với kẻ đã gây ra bao đau khổ cho gia đình này.
Kẻ bí ẩn bắt đầu thực hiện nghi lễ mà hắn đã chỉ dẫn cho phu nhân Lý. Hắn lầm rầm đọc những câu thần chú bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa, và từ trong tay áo, hắn lấy ra một chiếc lọ nhỏ chứa chất lỏng màu đen, giống như thứ mà Tiểu Hồng đã sử dụng vào đêm trước. Hắn đổ chất lỏng đó lên gốc cây đào, và ngay lập tức, mùi hương đào nồng nặc lại tỏa ra, bao trùm không gian xung quanh.
“Đây chính là lúc!” Vũ nghĩ và nhanh chóng ra hiệu cho mọi người hành động.
Trong tích tắc, cả khu vườn sáng bừng lên khi những ngọn đuốc được thắp sáng từ bốn phía, chiếu rọi vào kẻ bí ẩn. Hắn giật mình, đôi mắt lóe lên sự tức giận khi nhận ra mình đã bị phục kích.
“Ngươi đã bị bao vây,” Vũ nói lớn, bước ra từ chỗ nấp, đôi mắt anh sáng rực trong ánh lửa. “Hãy dừng lại ngay và cho ta biết danh tính thật sự của ngươi!”
Kẻ bí ẩn nhìn quanh, nhận thấy mình không còn đường thoát. Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy thách thức. “Ngươi nghĩ rằng có thể bắt được ta sao, thám tử? Ngươi đã sai lầm rồi.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, hắn rút từ trong tay áo ra một vật gì đó nhỏ và nhanh chóng ném xuống đất. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, và một làn khói đen đặc quánh nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vườn. Mọi người bị bao trùm trong bóng tối, không thể nhìn thấy gì xung quanh.
Vũ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng anh biết rằng không thể để kẻ thù thoát lần nữa. Anh tập trung vào âm thanh, cố gắng nghe ngóng hướng di chuyển của kẻ bí ẩn giữa làn khói.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng đủ để Vũ nhận ra vị trí của hắn. “Ngươi sẽ không thoát được đâu!” Vũ hét lên, lao về phía âm thanh đó. Anh phóng nhanh như một mũi tên, xuyên qua làn khói đen.
Kẻ bí ẩn dường như không ngờ Vũ có thể xác định được vị trí của hắn giữa làn khói mịt mù. Hắn chợt dừng lại và quay đầu, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi trong khoảnh khắc. Vũ không bỏ lỡ cơ hội, anh tung ra một cú đá mạnh mẽ vào ngực hắn, khiến hắn ngã bật về phía sau.
Khi khói tan dần, Vũ cùng với những người trong gia đình Lý Thị vây quanh kẻ bí ẩn đang nằm dưới đất, thở hổn hển. Lớp áo choàng của hắn bị rách, lộ ra khuôn mặt mà ai nấy đều sửng sốt khi nhìn thấy.
“Là… là ngươi sao?” phu nhân Lý kêu lên, tay bà run rẩy khi nhận ra khuôn mặt của kẻ trước mặt mình.
Hắn là Lý Quang, em trai của Lý Tiến, người được gia đình coi trọng và tin tưởng.
Lý Quang gượng đứng dậy, nở một nụ cười méo mó. “Ngạc nhiên lắm phải không? Ta biết các ngươi sẽ không bao giờ ngờ đến chuyện này.”
Vũ giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh là một cơn giận dữ âm ỉ. “Tại sao ngươi lại làm điều này? Tại sao ngươi lại hại gia đình mình như vậy?”
Lý Quang nhếch môi, giọng hắn đầy cay đắng. “Gia đình ư? Các ngươi không hiểu được cảm giác bị xem thường, bị bỏ rơi. Từ khi còn nhỏ, ta luôn phải sống dưới cái bóng của Lý Tiến, người anh cả hoàn hảo của các ngươi. Mọi thứ đều dành cho hắn, còn ta chỉ là một kẻ thừa thãi. Khi hắn qua đời, ta nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội, nhưng không… Ngay cả khi đó, các ngươi vẫn chỉ nghĩ đến hắn.”
“Vậy ngươi đã bắt tay với kẻ nào để thực hiện âm mưu này?” Vũ hỏi tiếp, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Lý Quang cười lớn, tiếng cười đầy sự điên loạn. “Ngươi nghĩ rằng ta cần ai giúp đỡ sao? Ta đã tự mình tìm hiểu về bùa chú cổ xưa, ta đã tìm được cách sử dụng nó để làm gia đình này phải chịu đau khổ như ta từng phải chịu. Những cái chết đó đều là do ta sắp đặt, và cây đào chỉ là công cụ cho kế hoạch của ta mà thôi.”
Phu nhân Lý ngồi phịch xuống đất, đôi mắt bà tràn đầy sự hối hận và đau đớn. “Quang, ta đã không biết… Ta không biết con lại có thể làm điều này…”
Lý Quang nhìn phu nhân Lý với đôi mắt lạnh lẽo. “Ngươi không biết vì ngươi chưa bao giờ quan tâm. Tất cả các ngươi chỉ nghĩ về Lý Tiến và gia đình của hắn, còn ta chỉ là một công cụ để tiếp tục dòng họ này.”
Vũ bước tới trước, ánh mắt anh rực lên sự quyết tâm. “Lý Quang, ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác. Bây giờ, ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả.”
Lý Quang nhìn thẳng vào mắt Vũ, đôi mắt hắn giờ đây tràn đầy sự tuyệt vọng. “Phải, có lẽ ngươi nói đúng. Ta đã đi quá xa. Nhưng ít nhất, ta đã khiến các ngươi phải nhớ đến ta, dù là trong nỗi sợ hãi.”
Ngay khi Vũ định đưa tay còng Lý Quang lại, hắn bất ngờ rút từ trong tay áo một con dao nhỏ và lao về phía phu nhân Lý. “Nếu ta không có được gia đình này, thì không ai có được!”
Vũ phản ứng nhanh như chớp, anh lao tới và đánh bật con dao khỏi tay Lý Quang. Nhưng trong lúc giằng co, Lý Quang đã tự đâm vào ngực mình, mắt hắn trợn trừng trong cơn đau đớn cuối cùng.
“Hãy… nhớ lấy ta…” hắn thì thầm trước khi gục xuống đất, hơi thở dần trở nên yếu ớt rồi tắt lịm.
Phu nhân Lý ngã quỵ xuống bên cạnh Lý Quang, đôi tay bà run rẩy chạm vào người con trai mà bà đã không bao giờ thực sự hiểu được. Bà nấc nghẹn, nước mắt chảy dài. “Quang… con của mẹ… mẹ đã sai… mẹ đã sai rồi…”
Vũ đứng lặng, nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt. Anh biết rằng dù lời nguyền đã được phá giải, nhưng nỗi đau và mất mát mà gia đình này phải chịu sẽ còn kéo dài mãi mãi.
Anh cúi đầu, tay siết chặt chiếc còng trong tay, nhưng giờ đây nó không còn cần thiết nữa. Công lý đã được thực thi, nhưng cái giá của nó thật đắt đỏ.
Đêm ấy, Vũ ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Kẻ thù trong bóng tối đã bị lộ diện, nhưng nỗi đau mà hắn để lại vẫn còn đó. Dù đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy nặng nề.
“Không phải lúc nào công lý cũng mang lại hạnh phúc,” Vũ thầm nghĩ, ánh mắt nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng vẫn chiếu rọi khu vườn, giờ đây đã yên bình trở lại.
Anh biết rằng mình sẽ tiếp tục cuộc hành trình, tiếp tục tìm kiếm và mang lại công lý cho những người cần đến nó. Nhưng mỗi vụ án, mỗi lần đối mặt với bóng tối, đều để lại những dấu ấn khó phai trong lòng anh.
Và đêm nay, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Vũ hiểu rằng cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối sẽ còn tiếp diễn, và anh sẽ luôn là người đứng giữa ranh giới mỏng manh đó, bảo vệ sự thật và công lý dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì.