Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 8
Chương 8: Lời nguyền bị hóa giải
Buổi sáng sau khi Lý Quang qua đời, không khí trong ngôi nhà Lý Thị trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mặc dù kẻ đứng sau những bi kịch đã lộ diện và phải trả giá cho tội ác của mình, nhưng nỗi đau vẫn còn in đậm trong lòng những người ở lại. Vũ biết rằng đã đến lúc phải kết thúc mọi chuyện, giải thoát gia đình này khỏi bóng tối của lời nguyền và mang lại sự yên bình cuối cùng.
Sau khi thu xếp mọi việc cho Lý Quang, Vũ yêu cầu được gặp phu nhân Lý để bàn bạc về cách hóa giải hoàn toàn lời nguyền mà gia đình họ đã phải chịu đựng. Phu nhân Lý, dù đau buồn, nhưng bà vẫn giữ vững tinh thần, quyết tâm chấm dứt tất cả những đau khổ mà gia đình mình đã phải trải qua.
Trong phòng khách lớn, Vũ ngồi đối diện phu nhân Lý, với ánh sáng buổi sáng chiếu rọi qua cửa sổ, mang lại chút ấm áp cho không gian u ám. Anh bắt đầu cuộc trò chuyện với giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm trọng:
“Phu nhân, lời nguyền đã trở thành một phần của gia đình này trong suốt thời gian qua, nhưng giờ đây, khi kẻ đứng sau đã bị lộ diện, tôi tin rằng chúng ta có thể hóa giải nó hoàn toàn. Nhưng điều này cần đến sự giúp đỡ của bà và sự đồng lòng của cả gia đình.”
Phu nhân Lý lắng nghe, mắt bà tràn đầy sự quyết tâm. “Ngài thám tử, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giải thoát gia đình mình khỏi bóng tối này. Hãy cho tôi biết phải làm gì.”
Vũ gật đầu, rồi từ từ giải thích kế hoạch của mình. “Đạo sĩ Lăng đã nói với tôi rằng lời nguyền này, dù được khởi đầu bởi một âm mưu xấu xa, nhưng vẫn gắn liền với những yếu tố tâm linh. Để hóa giải hoàn toàn, chúng ta cần phải thực hiện một nghi lễ hóa giải, nhưng không phải là những nghi lễ tà ác như trước. Thay vào đó, chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm cho những người đã khuất, để họ có thể yên nghỉ và không còn bị ràng buộc bởi lời nguyền này nữa.”
Phu nhân Lý khẽ gật đầu, mắt bà ánh lên niềm hy vọng. “Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho buổi lễ này.”
Ngày hôm sau, gia đình Lý Thị bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ. Cây đào, từng là trung tâm của những nghi lễ tà ác, giờ đây được trang hoàng bằng những dải lụa trắng và hoa đào, tượng trưng cho sự thanh khiết và tái sinh. Tất cả những vật dụng liên quan đến nghi lễ cũ đều được gỡ bỏ, thay thế bằng những lễ vật đơn giản và trang trọng.
Phu nhân Lý, với sự giúp đỡ của Vũ và những người hầu cận, đã sắp xếp mọi thứ thật cẩn thận. Bà tự tay đặt những bông hoa lên bàn thờ tổ tiên, nơi các thành viên đã khuất của gia đình sẽ được tưởng nhớ. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, như thể mọi người đang chờ đợi một điều gì đó thiêng liêng sắp xảy ra.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả gia đình quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên, dưới sự dẫn dắt của Vũ. Anh bắt đầu đọc những câu thần chú và lời cầu nguyện mà đạo sĩ Lăng đã hướng dẫn. Những lời cầu nguyện này không phải để cầu xin sự bảo vệ, mà để cầu nguyện cho sự tha thứ, cho những linh hồn đã bị ràng buộc bởi lời nguyền và để họ có thể tìm thấy sự bình yên.
Trong khi Vũ đọc lời cầu nguyện, một cơn gió nhẹ thổi qua khu vườn, làm cho những dải lụa trắng tung bay nhẹ nhàng. Ánh sáng mặt trời rọi qua những tán cây, chiếu rọi vào bàn thờ, tạo nên một khung cảnh thanh bình và trang trọng.
Khi lời cầu nguyện kết thúc, Vũ bước tới cây đào, tay anh nhẹ nhàng chạm vào thân cây khô cằn. “Hãy để những đau khổ này chấm dứt tại đây,” anh nói nhỏ, như một lời thỉnh cầu cuối cùng.
Và ngay khi những lời đó vừa dứt, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Những cành cây đào khô héo, từng trơ trụi và không còn sức sống, bỗng nhiên nảy mầm xanh. Những chồi non bắt đầu nhú ra từ những nhánh cây, như thể cây đào đang hồi sinh sau một giấc ngủ dài. Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt mở to kinh ngạc và lòng đầy hy vọng.
Phu nhân Lý bật khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc. Bà quỳ xuống trước bàn thờ, đôi tay chắp lại, miệng lẩm bẩm những lời cảm tạ tổ tiên và thần linh.
Vũ mỉm cười, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. “Lời nguyền đã được hóa giải,” anh thầm nghĩ. “Cuối cùng, gia đình này đã có thể tìm thấy sự bình yên mà họ xứng đáng có.”
Khi buổi lễ kết thúc, không khí trong ngôi nhà Lý Thị trở nên ấm áp và tràn đầy sức sống. Những bóng đen của quá khứ dường như đã tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng của hy vọng và tái sinh.
Vũ chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi anh đi, phu nhân Lý đã tiến tới, đôi mắt bà ánh lên sự biết ơn vô hạn. “Ngài thám tử, tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho đủ. Nhờ có ngài mà gia đình tôi mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.”
Vũ khẽ mỉm cười, anh cúi đầu đáp lại. “Không có gì, phu nhân. Tôi chỉ làm những gì cần phải làm. Gia đình bà đã chịu đựng quá nhiều, và tôi rất vui khi thấy mọi người có thể sống yên bình trở lại.”
Phu nhân Lý nắm lấy tay Vũ, ánh mắt bà chứa đựng một lời hứa. “Tôi sẽ làm mọi cách để không để gia đình này rơi vào tình cảnh tương tự nữa. Và tôi sẽ luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của ngài.”
Vũ gật đầu, rồi quay lưng bước đi, nhưng lòng anh vẫn còn nhớ mãi về gia đình này. Một gia đình đã trải qua bao đau khổ, nhưng cuối cùng cũng tìm lại được ánh sáng sau bóng tối.
Anh bước ra khỏi cổng nhà Lý Thị, ánh nắng ấm áp chiếu lên con đường anh đi. Cuộc hành trình của anh vẫn tiếp tục, và anh biết rằng còn nhiều vụ án khác đang chờ đợi. Nhưng hôm nay, anh có thể tự hào rằng mình đã mang lại công lý và sự bình yên cho một gia đình – một chiến thắng nhỏ trong cuộc chiến dài vô tận giữa bóng tối và ánh sáng.