Lời Nguyền Của Cây Đào - Chương 9
Chương 9: Trở về hiện tại
Sau khi hóa giải lời nguyền cho gia đình Lý Thị, Vũ cảm thấy một sự thanh thản hiếm hoi trong lòng. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, và giờ đây, đã đến lúc anh trở về với thế giới hiện tại, nơi cuộc sống tiếp tục diễn ra với những bí ẩn và nhiệm vụ mới.
Buổi sáng hôm sau, Vũ đứng trước cây đào giờ đã hồi sinh rực rỡ, những cành lá xanh tươi rung rinh trong gió nhẹ. Anh lặng lẽ nhìn ngắm nó, như để ghi nhớ hình ảnh này vào trong tâm trí. Cây đào không còn là biểu tượng của nỗi sợ hãi và cái chết nữa, mà là của sự tái sinh và hy vọng.
Phu nhân Lý cùng các thành viên trong gia đình đã có mặt để tiễn anh. Họ đứng lặng yên, ánh mắt chứa đầy lòng biết ơn. Phu nhân Lý bước tới gần, tay bà nắm chặt một tấm lụa đỏ nhỏ, trao cho Vũ như một món quà từ trái tim.
“Ngài thám tử, đây là tấm lụa tổ tiên của chúng tôi. Nó đã được truyền qua nhiều thế hệ, và giờ đây, chúng tôi muốn ngài giữ lấy nó như một dấu ấn của sự biết ơn sâu sắc nhất từ gia đình chúng tôi.”
Vũ đón nhận tấm lụa với sự tôn trọng. Anh cúi đầu, mắt nhìn phu nhân Lý với sự đồng cảm. “Tôi sẽ trân trọng món quà này. Nó sẽ luôn nhắc nhở tôi về gia đình Lý Thị và câu chuyện đầy cảm động của các vị.”
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Vũ quay lại đối diện với cổng lớn, nơi chiếc đồng hồ cát mà anh sử dụng để xuyên không đã được chuẩn bị sẵn. Đạo sĩ Lăng, người mà Vũ đã thông báo về việc hoàn thành nhiệm vụ, cũng có mặt. Ông đứng lặng lẽ, đôi mắt sâu thẳm của ông như đang soi xét thời gian và không gian.
“Ngươi đã làm rất tốt, thám tử,” đạo sĩ Lăng nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyền uy. “Lời nguyền đã được hóa giải, và ngươi đã mang lại sự bình yên cho gia đình này. Giờ đây, ngươi có thể trở về hiện tại.”
Vũ gật đầu. Anh bước tới chiếc đồng hồ cát, chạm tay vào nó. Một ánh sáng xanh mờ ảo bắt đầu tỏa ra, bao bọc lấy anh. Không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển nhẹ, giống như lần anh đến nơi này. Vũ nhìn lần cuối về phía gia đình Lý Thị, những người giờ đây đang đứng nhìn anh với niềm tiếc nuối nhưng cũng đầy hy vọng.
“Chúc các vị luôn được bình an,” Vũ nói, giọng anh đầy tình cảm. “Hãy sống thật hạnh phúc.”
Ánh sáng xanh ngày càng mạnh mẽ, bao trùm lấy Vũ hoàn toàn. Anh cảm nhận được không gian quanh mình biến đổi, như thể mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy của thời gian. Tiếng gió rít mạnh, rồi tất cả đột ngột tĩnh lặng.
Khi Vũ mở mắt ra, anh thấy mình đang đứng trong căn phòng quen thuộc, nơi anh đã bắt đầu hành trình này. Chiếc đồng hồ cát trên bàn dường như không thay đổi, vẫn tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo. Tuy nhiên, anh biết rằng thời gian đã trôi qua, và anh đã trở về hiện tại.
Anh nhìn quanh, mọi thứ dường như yên bình hơn sau khi trải qua chuyến hành trình đầy cảm xúc. Trên bàn làm việc của anh là tấm lụa đỏ mà phu nhân Lý đã tặng, như một minh chứng cho sự thành công của anh trong việc giải cứu gia đình Lý Thị khỏi lời nguyền khủng khiếp.
Vũ ngồi xuống ghế, tâm trí anh tràn ngập những ký ức về cuộc phiêu lưu vừa qua. Anh biết rằng mỗi nhiệm vụ anh thực hiện đều để lại dấu ấn trong lòng mình, và câu chuyện của gia đình Lý Thị là một trong những câu chuyện khó quên nhất.
Khi ngồi đó, Vũ tự hỏi liệu còn bao nhiêu bí ẩn khác đang chờ đợi anh trong thế giới rộng lớn này. Anh biết rằng mình sẽ tiếp tục đối mặt với những thử thách mới, những vụ án mới, và mỗi lần như thế, anh sẽ luôn nhớ rằng công lý không chỉ là việc trừng phạt kẻ ác mà còn là việc mang lại sự bình yên cho những người vô tội.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi khắp không gian, mang lại một cảm giác ấm áp và hy vọng cho một ngày mới. Vũ biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc, nhưng anh sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi phía trước.
Và với tấm lụa đỏ trong tay, anh nhớ rằng ở đâu đó trong dòng thời gian, có một gia đình đã được giải thoát khỏi bóng tối, nhờ vào sự kiên định và quyết tâm của một người thám tử.