Lời Nguyền Của Công Chúa - Chương 1
Chương 1: Lời đồn trong cung đình
Trong căn phòng nhỏ đầy ánh sáng lập lòe của thiết bị kỳ lạ, thám tử đứng yên lặng trước màn hình hiển thị. Hình ảnh mờ ảo của triều đại nhà Lý hiện ra trên màn hình, cùng với một giọng nói không rõ nguồn gốc vang lên từ thiết bị.
“Ngài phải quay trở lại triều đại nhà Lý. Một công chúa bị buộc tội phản quốc và sắp bị xử tử. Nếu không can thiệp, sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi dưới những âm mưu đen tối.”
Thám tử không có thời gian để thắc mắc, ông chỉ gật đầu và đặt tay lên thiết bị, nhận lệnh du hành thời gian. Một luồng ánh sáng trắng sáng chói mắt bao phủ lấy ông, và trong chớp mắt, ông đã đứng trước cổng chính của cung điện nhà Lý.
Trời vừa hửng sáng, nhưng bầu không khí trong cung đã đầy căng thẳng. Các quan lại đi lại vội vã, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Trong góc khuất của một hành lang dài, thám tử lặng lẽ quan sát, ánh mắt sắc bén dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt họ.
“Có nghe tin chưa? Công chúa Lý Thanh Ngọc bị buộc tội phản quốc đấy,” một giọng nói khe khẽ vang lên từ phía sau lưng thám tử. Ông quay lại, thấy hai thái giám đang trò chuyện.
“Thật không thể tin nổi! Công chúa Lý Thanh Ngọc nổi tiếng là hiền lành, sao lại dính líu đến chuyện này?” Thái giám thứ hai tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chính thế mới đáng ngờ. Không biết ai đã tung ra lời đồn này, nhưng có vẻ như hoàng thượng cũng đã nghi ngờ cô ấy rồi.”
Thám tử khẽ nhíu mày. Tin đồn lan rộng trong cung đình, nhưng không ai có thể chỉ ra được ai là người đứng sau nó. Ông biết mình phải nhanh chóng tiếp cận công chúa để hiểu rõ hơn về tình hình.
Trong ngục tối ẩm ướt, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu chỉ đủ để chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp nhưng u buồn của công chúa Lý Thanh Ngọc. Nàng ngồi gục đầu, mắt nhắm nghiền, như đang cố gắng quên đi thực tại đầy đau khổ.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa ngục mở ra, và thám tử bước vào. Ông cải trang thành một thầy bói già, với bộ áo dài màu nâu cũ kỹ và chiếc mũ vải che kín khuôn mặt.
“Công chúa Lý Thanh Ngọc, tại hạ đến để giúp cô,” ông nói bằng giọng điệu trầm thấp, cố gắng tạo sự tin tưởng.
Lý Thanh Ngọc mở mắt, đôi mắt đen láy nhìn ông với chút hi vọng nhưng cũng đầy cảnh giác. “Ông là ai? Tại sao ta phải tin ông?”
“Ta là người ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng bởi những âm mưu trong cung. Nhưng ta biết rằng công chúa bị vu oan, và ta có thể giúp công chúa tìm ra sự thật,” thám tử đáp, ánh mắt ông chứa đầy sự chân thành.
Công chúa im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc lời nói của ông. Cuối cùng, nàng khẽ thở dài và quyết định mở lời.
“Ta không biết tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này,” nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi đau. “Ta chỉ biết rằng sau khi viên ngọc gia truyền của ta biến mất, lời đồn về việc ta âm mưu phản quốc bắt đầu lan rộng.”
“Viên ngọc gia truyền?” Thám tử hỏi, mắt ông sáng lên. “Công chúa có thể kể rõ hơn về viên ngọc đó không?”
“Đó là một bảo vật của gia đình ta, được truyền từ đời này sang đời khác. Người ta nói rằng nó có sức mạnh thần bí, nhưng ta chưa bao giờ tin vào những lời đồn đại đó. Tuy nhiên, không lâu sau khi nó biến mất, ta bắt đầu nhận được những lời buộc tội vô căn cứ.”
Thám tử gật đầu, hiểu rằng viên ngọc này chính là mấu chốt của vấn đề. Ông đứng dậy, cúi chào công chúa trước khi rời khỏi ngục.
“Công chúa yên tâm, ta sẽ điều tra đến cùng và đưa sự thật ra ánh sáng. Nhưng trước hết, công chúa phải giữ bình tĩnh và không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào về sự lo lắng của mình.”
“Ta sẽ làm theo lời ông. Hy vọng ông có thể cứu được ta trước khi quá muộn,” Lý Thanh Ngọc khẽ nói, ánh mắt nàng lóe lên chút hi vọng.
Thám tử gật đầu, bước ra khỏi ngục tối. Ông biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng ông quyết tâm không để công chúa trở thành nạn nhân của những âm mưu tàn ác trong cung đình này.