Lời Nguyền Của Công Chúa - Chương 10
Chương 10: Quay trở lại hiện tại
Trận chiến trong căn phòng bí mật diễn ra ác liệt, không gian nhỏ hẹp rung chuyển bởi tiếng vũ khí va chạm và những đòn tấn công liên tiếp. Thám tử dù đơn độc nhưng không hề nao núng, ông đã quyết định giữ chân kẻ thù càng lâu càng tốt để Kẻ Giấu Mặt có thể đưa cuốn sách và viên ngọc gia truyền ra ngoài, đem sự thật đến với hoàng đế.
Người đàn ông bí ẩn – kẻ chủ mưu – tấn công không ngừng nghỉ, đôi mắt hắn lóe lên sự căm thù khi nhận ra rằng kế hoạch của mình đang bị đe dọa. “Ngươi sẽ không thoát được đâu!” hắn hét lên, đẩy mạnh cuộc tấn công.
Nhưng thám tử, với sự nhanh nhẹn và quyết tâm, né tránh và đáp trả những đòn tấn công của hắn. Trong lúc này, thám tử nhận ra rằng thời gian không còn nhiều. Ông cần phải tạo ra một cơ hội để rời khỏi căn phòng và tái hợp với Kẻ Giấu Mặt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thám tử nhận thấy một khoảng trống trong phòng. Ông lập tức tấn công mạnh vào kẻ chủ mưu, buộc hắn lùi lại và tạo khoảng cách giữa họ. Sau đó, thám tử dùng tất cả sức lực đẩy một tấm bình phong lớn về phía đám sát thủ, làm chậm đà tiến công của chúng.
“Lần này ngươi sẽ thất bại!” thám tử hét lên, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng, lách qua lối đi hẹp mà Kẻ Giấu Mặt đã mở. Ông cảm nhận được tiếng bước chân của những kẻ đuổi theo, nhưng ông không dừng lại, chạy nhanh nhất có thể để thoát khỏi mê cung dưới lòng đất.
Khi thám tử thoát ra ngoài, ông thấy Kẻ Giấu Mặt đang đứng đợi, trong tay cầm chắc cuốn sách và viên ngọc gia truyền. Họ không có thời gian để nghỉ ngơi hay bàn bạc, mà lập tức lên đường tiến về phía cung điện, nơi họ sẽ trình diện tất cả những gì đã thu thập được trước hoàng đế.
Trời đã gần sáng khi họ đến cổng cung điện. Kẻ Giấu Mặt dùng mối quan hệ của mình để vào trong một cách bí mật, tránh sự phát hiện của kẻ thù. Họ tiến vào đại điện, nơi hoàng đế đã được thông báo trước về sự xuất hiện của họ.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, ánh mắt ông đầy nghiêm nghị khi nhìn thấy hai người bước vào, trong khi các quan lại đứng xung quanh, thầm thì với nhau về tình hình căng thẳng. Công chúa Lý Thanh Ngọc cũng có mặt, ánh mắt nàng ngập tràn sự lo lắng nhưng cũng lóe lên niềm hy vọng khi nhìn thấy thám tử và Kẻ Giấu Mặt.
“Ngươi có gì để trình báo?” Hoàng đế hỏi, giọng nói trầm lắng nhưng mạnh mẽ.
Thám tử bước lên, quỳ xuống và trình cuốn sách cùng viên ngọc trước mặt hoàng đế. “Thưa hoàng thượng, đây là cuốn sách ghi chép toàn bộ lịch sử và sức mạnh của viên ngọc gia truyền này. Viên ngọc đã bị kẻ chủ mưu lợi dụng để thực hiện âm mưu đen tối của hắn, nhằm thao túng tâm trí của những người trong triều đình và lật đổ hoàng thượng.”
Hoàng đế nhận cuốn sách và viên ngọc từ tay thám tử, rồi lật qua những trang sách, đôi mắt ông lóe lên sự hiểu biết khi đọc những dòng chữ cổ xưa. “Ngươi nói rằng có một kẻ đã âm mưu sử dụng viên ngọc này để lật đổ ta? Kẻ đó là ai?”
Trước khi thám tử kịp trả lời, cánh cửa đại điện đột ngột mở ra và người đàn ông bí ẩn – kẻ chủ mưu – bước vào, đôi mắt hắn rực lên sự giận dữ nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Hoàng thượng, đừng nghe theo những lời nói dối này!” hắn kêu lên, tiến lại gần ngai vàng. “Chúng đã âm mưu hãm hại thần, bịa đặt ra những câu chuyện không có thật để chiếm đoạt viên ngọc và quyền lực!”
Các quan lại xung quanh bắt đầu xì xào, một số quay sang hoàng đế với ánh mắt nghi ngờ. Tuy nhiên, hoàng đế vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để cho sự ồn ào ảnh hưởng đến ông.
“Ngươi nói rằng đây là âm mưu hãm hại ngươi?” Hoàng đế hỏi, ánh mắt sắc bén hướng về phía kẻ chủ mưu.
“Đúng vậy, thưa hoàng thượng!” Hắn đáp lại, giọng nói đầy thuyết phục. “Viên ngọc này là của hoàng gia, nó được dùng để bảo vệ triều đình. Những kẻ này đã đánh cắp nó và bịa đặt ra những chuyện hoang đường để khiến hoàng thượng nghi ngờ thần!”
Thám tử bước lên, đối mặt với kẻ chủ mưu. “Ngươi đã giết bao nhiêu người vô tội để đạt được mục đích của mình? Ngươi đã dùng viên ngọc để điều khiển những người trong triều đình, để đưa hoàng thượng vào bẫy của ngươi!”
Kẻ chủ mưu cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp đại điện. “Ngươi nghĩ rằng những lời nói của ngươi có thể thay đổi được gì sao? Ta đã đi quá xa để dừng lại, và không gì có thể cản trở ta!”
Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía ngoài đại điện, khiến tất cả mọi người hoảng loạn. Các lính canh vội vã chạy vào, báo cáo rằng có một đám loạn quân đang tiến vào cung điện.
Hoàng đế đứng dậy, ánh mắt ông rực lên sự quyết tâm. “Bắt lấy hắn!” ông ra lệnh, chỉ về phía kẻ chủ mưu.
Nhưng kẻ chủ mưu đã chuẩn bị sẵn. Hắn lao về phía viên ngọc, cố gắng chiếm lấy nó để hoàn thành kế hoạch của mình. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp chạm vào viên ngọc, thám tử đã nhanh chóng lao tới, đẩy hắn ra xa.
Hai người lao vào một cuộc đấu tay đôi ngay giữa đại điện, trong khi bên ngoài, tiếng gào thét của quân lính và tiếng va chạm của vũ khí vang vọng khắp nơi. Thám tử biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để chấm dứt mọi âm mưu đen tối này.
Cuộc đấu kéo dài không lâu, nhưng mỗi đòn tấn công đều mang theo sức nặng của sự sống còn. Cuối cùng, thám tử dùng một cú đấm mạnh mẽ đánh ngã kẻ chủ mưu xuống sàn. Hắn lăn lộn trong đau đớn, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy hận thù.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng sao? Ta sẽ không bao giờ để các ngươi yên!” hắn gầm lên, nhưng trước khi hắn kịp tiếp tục, lính canh đã xông vào, bắt giữ hắn.
Hoàng đế tiến đến, nhìn xuống kẻ chủ mưu với ánh mắt lạnh lùng. “Ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm,” ông nói, rồi ra lệnh đưa hắn đi.
Khi kẻ chủ mưu bị đưa ra khỏi đại điện, thám tử đứng dậy, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nhưng tâm hồn nhẹ nhõm. Cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc. Âm mưu đen tối đã bị vạch trần, công chúa Lý Thanh Ngọc đã được minh oan, và hoàng đế sẽ tiếp tục trị vì trong sự công bằng và hòa bình.
Hoàng đế quay sang thám tử, ánh mắt ông chứa đựng sự biết ơn sâu sắc. “Ngươi đã cứu triều đình của ta. Ta không biết phải đền đáp ngươi như thế nào.”
Thám tử cúi đầu. “Hoàng thượng, ta chỉ làm những gì cần phải làm. Công lý đã được thực thi, và đó là phần thưởng lớn nhất mà ta có thể nhận được.”
Công chúa Lý Thanh Ngọc tiến lên, nắm lấy tay thám tử, ánh mắt nàng đầy cảm xúc. “Ta không biết phải nói gì để cảm ơn ngươi. Ngươi đã cứu mạng ta, và ta sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Thám tử nhìn nàng, khẽ mỉm cười. “Công chúa, ta chỉ mong rằng nàng sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc và bình yên.”
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, thám tử quyết định rời khỏi triều đình. Ông biết rằng cuộc hành trình của mình đã kết thúc, và giờ là lúc trở về thời đại của mình.
Khi bước qua cổng thành, thám tử cảm nhận được một luồng ánh sáng bao phủ lấy ông. Một lần nữa, ông lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc của việc du hành thời gian. Trong chớp mắt, ông đã trở lại hiện tại, đứng trước thiết bị du hành thời gian bí ẩn, nơi cuộc hành trình của ông đã bắt đầu.
Ông nhìn quanh, mọi thứ dường như vẫn yên bình như trước, nhưng ông biết rằng một chương mới trong lịch sử đã được viết nên nhờ sự can thiệp của ông. Với tâm trạng nhẹ nhàng, thám tử bước ra khỏi căn phòng, biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh và rằng công lý, một lần nữa, đã chiến thắng.
Và như thế, cuộc phiêu lưu của thám tử trong triều đại nhà Lý khép lại, nhưng ông biết rằng ở đâu đó, trong một thế giới khác, những bí ẩn và nhiệm vụ mới đang chờ đợi ông. Và khi cần, ông sẽ luôn sẵn sàng trở lại, để tiếp tục bảo vệ công lý và sự thật.