Lời Nguyền Của Công Chúa - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên
Thám tử lặng lẽ rời khỏi ngục tối, bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn trên những con đường đá lạnh lẽo của cung đình. Ông biết rằng việc công chúa Lý Thanh Ngọc bị giam cầm không chỉ là chuyện riêng của nàng, mà là một phần của một âm mưu lớn hơn đang diễn ra trong triều đình. Ông phải tìm ra sự thật, và manh mối đầu tiên chính là viên ngọc gia truyền bị mất tích.
Sáng hôm sau, thám tử quyết định bắt đầu điều tra từ những người có liên hệ trực tiếp với công chúa. Ông cải trang thành một thầy thuốc và tiếp cận một cung nữ trẻ tên là Lan, người từng phục vụ trong cung của công chúa Lý Thanh Ngọc. Ông gặp Lan trong khu vườn nhỏ phía sau cung điện, nơi cô thường đến để hái thảo dược.
“Cô gái trẻ, ta nghe nói cô là người hiểu biết nhiều về những gì xảy ra trong cung,” thám tử lên tiếng khi thấy Lan đang bận rộn với công việc của mình.
Lan quay lại, ánh mắt dò xét nhìn thám tử. “Ông là ai? Có việc gì mà ông tìm đến tôi?”
“Ta chỉ là một thầy thuốc già từ xa đến. Nghe nói cô là người thân cận với công chúa Lý Thanh Ngọc, ta muốn hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của nàng. Công chúa có lẽ đang rất đau buồn.”
Lan hạ thấp giọng, mắt cô trở nên u buồn. “Công chúa là người tốt, không bao giờ làm hại ai. Nhưng kể từ khi viên ngọc biến mất, mọi thứ đã thay đổi. Những lời đồn đại đáng sợ bắt đầu lan truyền, và công chúa đã bị buộc tội phản quốc.”
“Viên ngọc gia truyền đó là gì? Có thực sự là nó có sức mạnh thần bí không?” Thám tử hỏi, ánh mắt không rời khỏi Lan.
Lan lắc đầu, khuôn mặt cô đượm buồn. “Cháu cũng không rõ. Chỉ biết rằng viên ngọc đã ở trong gia đình công chúa từ bao đời nay. Mọi người đều nói rằng nó mang lại may mắn cho người sở hữu, nhưng từ khi nó mất tích, chỉ toàn là tai họa.”
“Cô có biết ai có thể đã lấy viên ngọc đó không? Hay bất cứ ai có mối liên hệ đặc biệt với công chúa trước khi lời buộc tội này xuất hiện?” Thám tử khéo léo dẫn dắt câu chuyện, cố gắng lấy thêm thông tin.
Lan im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cô nói với giọng nhỏ nhẹ, nhưng đầy ý tứ. “Thực ra, trước khi chuyện này xảy ra, có một quan đại thần thường xuyên đến thăm công chúa. Ông ta luôn tỏ ra thân thiết và quan tâm đến công chúa một cách đặc biệt, dù nhiều người trong cung không thích điều đó.”
“Quan đại thần? Ông ta là ai?” Thám tử hỏi dồn, cảm giác như mình đã chạm đến một đầu mối quan trọng.
“Đó là Quan thái giám Lý Quốc Tuấn,” Lan trả lời, giọng cô hơi run rẩy. “Ông ta rất quyền lực và có ảnh hưởng lớn trong triều đình. Mỗi lần đến thăm, ông ta đều mang theo những món quà quý giá, nhưng lần gần đây nhất, ông ta tặng công chúa một chiếc hộp gỗ nhỏ. Ngay sau đó, viên ngọc biến mất.”
Thám tử cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Một chiếc hộp gỗ nhỏ? Đó có thể là nơi viên ngọc bị giấu. Nhưng nếu Lý Quốc Tuấn có liên quan đến việc này, thì tình hình còn phức tạp hơn rất nhiều. Ông ta không chỉ là một thái giám thông thường, mà còn là một trong những người có quyền lực nhất trong triều đình.
“Cảm ơn cô, Lan. Cô đã giúp ta rất nhiều,” thám tử nói, nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô gái trẻ.
Lan cúi đầu, vẻ mặt vẫn còn lo lắng. “Cháu chỉ mong công chúa được minh oan. Cô ấy không đáng bị đối xử như vậy.”
Thám tử gật đầu, hứa hẹn. “Ta sẽ làm mọi cách để đưa sự thật ra ánh sáng. Công chúa sẽ không phải chịu oan uổng thêm nữa.”
Thám tử rời khu vườn, trong đầu ông đã có kế hoạch tiếp theo. Ông cần phải tiếp cận Lý Quốc Tuấn, người mà dường như đóng vai trò quan trọng trong âm mưu này. Nhưng ông cũng biết rằng Lý Quốc Tuấn không phải là kẻ dễ đối phó, và bất kỳ động thái nào cũng có thể khiến ông ta nghi ngờ.
Buổi chiều hôm đó, thám tử quyết định đến khu vực nơi Lý Quốc Tuấn thường xuyên lui tới, một gian phòng riêng biệt bên trong cấm cung, nơi ông ta thường dành thời gian để kiểm soát mọi việc trong triều đình.
Thám tử cải trang thành một người hầu, lặng lẽ đến gần khu vực đó. Khi đến gần, ông nhận thấy rằng nơi này được canh gác rất nghiêm ngặt. Các vệ binh đứng chắn cửa, mắt họ không ngừng quan sát xung quanh. Thám tử quyết định không tiếp cận trực tiếp mà phải tìm cách khác để vào trong.
Ngay lúc đó, một người hầu khác bước ra từ phòng của Lý Quốc Tuấn, mang theo một khay trà. Thám tử nhận ra đây là cơ hội của mình. Ông nhanh chóng bám theo người hầu đó, và khi họ vừa rẽ vào một góc khuất, thám tử nhanh như chớp đè người hầu xuống, bịt miệng anh ta và đánh ngất trong im lặng.
Thay vào đó, thám tử khoác áo người hầu, đội chiếc nón lá xuống thấp để che giấu khuôn mặt, và mang khay trà tiến vào gian phòng của Lý Quốc Tuấn.
Bước vào bên trong, thám tử lập tức bị bao phủ bởi không khí nặng nề và đầy quyền lực. Lý Quốc Tuấn đang ngồi tại bàn, chăm chú xem xét một cuộn giấy da, không mảy may để ý đến người hầu vừa bước vào. Ông ta là một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh, dáng vẻ đầy uy nghiêm.
Thám tử nhẹ nhàng đặt khay trà xuống, nhưng ngay khi ông chuẩn bị rời đi, Lý Quốc Tuấn bất ngờ lên tiếng, giọng nói đầy quyền lực.
“Đợi đã. Người mới, ta chưa thấy ngươi trước đây. Ngươi từ đâu tới?”
Thám tử chợt giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu đáp. “Dạ bẩm đại nhân, tiểu nhân mới được điều đến đây để phục vụ ngài.”
Lý Quốc Tuấn không rời mắt khỏi thám tử, như muốn xuyên thấu qua lớp cải trang. Ông ta đứng dậy, tiến đến gần thám tử, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ngươi có vẻ lạ lắm. Đưa ta xem bàn tay của ngươi.”
Thám tử hiểu rằng tình thế đã trở nên nguy hiểm, nhưng vẫn đưa tay ra. Lý Quốc Tuấn cầm lấy tay thám tử, rồi bất ngờ kéo mạnh, lật tay lên xem. Ngay lúc đó, một ánh sáng lóe lên trong mắt Lý Quốc Tuấn.
“Ngươi không phải là người hầu!” Lý Quốc Tuấn gầm lên, rút dao từ trong tay áo và lao về phía thám tử.
Thám tử nhanh chóng phản ứng, đỡ cú tấn công và dùng lực hất văng Lý Quốc Tuấn ra xa. Trong khi Lý Quốc Tuấn lảo đảo, thám tử nhanh chóng rút dao ra, nhưng không để tấn công mà chỉ để tự vệ.
“Ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục, ta không còn cách nào khác,” thám tử nói, giọng điệu điềm tĩnh.
Lý Quốc Tuấn khựng lại, ánh mắt ông ta lóe lên sự cảnh giác. Ông ta biết mình đang đối mặt với một kẻ không dễ đối phó, và dường như cũng nhận ra rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để đấu đá.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” Lý Quốc Tuấn hỏi, giọng nói đã bớt hung hãn.
“Ta chỉ muốn biết sự thật về viên ngọc và lời buộc tội công chúa Lý Thanh Ngọc,” thám tử trả lời, mắt không rời khỏi Lý Quốc Tuấn.
“Ngươi đang xen vào những chuyện không phải của mình. Đừng để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của quyền lực và âm mưu trong cung đình này,” Lý Quốc Tuấn nói, giọng đầy đe dọa.
Thám tử cười nhẹ, biết rằng cuộc trò chuyện này sẽ không dẫn đến đâu. “Cảm ơn lời khuyên của ngươi, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Công chúa Lý Thanh Ngọc vô tội, và ta sẽ chứng minh điều đó.”
Nói xong, thám tử nhanh chóng rút lui, để lại Lý Quốc Tuấn đứng giữa gian phòng với ánh mắt đầy suy tính. Ông ta biết rằng trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, và ông ta cần phải cẩn thận hơn nếu muốn sống sót trong trò chơi quyền lực này.