Lời Nguyền Của Công Chúa - Chương 3
Chương 3: Những manh mối đầu tiên
Rời khỏi phòng của Lý Quốc Tuấn, thám tử nhanh chóng hòa mình vào dòng người hầu trong cung, đi về phía khu vực ít người qua lại. Tim ông đập nhanh, không chỉ vì cuộc chạm trán căng thẳng vừa rồi mà còn vì những suy nghĩ đang chạy đua trong đầu. Lý Quốc Tuấn chắc chắn có liên quan đến âm mưu này, nhưng để tìm ra bằng chứng buộc tội hắn không phải là điều dễ dàng.
Sau khi chắc chắn rằng mình không bị theo dõi, thám tử tìm đến một căn phòng bỏ trống trong một góc khuất của cung điện. Ông cần thời gian để suy nghĩ và lập kế hoạch tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, thám tử quyết định đi sâu vào khu vực cấm địa của hoàng cung, nơi lưu giữ các bảo vật quý giá và các tài liệu mật của triều đình. Nếu viên ngọc thực sự có sức mạnh thần bí như lời đồn, thì nó phải được giấu ở đâu đó trong khu vực này, hoặc ít nhất là có thông tin về nó.
Để xâm nhập vào cấm địa, thám tử tiếp tục cải trang, lần này là thành một thầy bói, lợi dụng sự mê tín của một số quan lại trong cung. Ông chờ đợi gần cổng vào cấm địa, nơi mà các quan đại thần thường xuyên lui tới.
Một lát sau, một vị quan già với khuôn mặt nhăn nheo bước tới, đôi mắt lo lắng nhìn về phía trước. Thám tử đoán rằng đây là một người dễ bị tác động bởi những lời bói toán, và ông quyết định thử vận may.
“Thưa đại nhân, gió thổi nhẹ nhàng nhưng có thể mang theo những điềm báo xấu. Đại nhân có muốn nghe lời tiên tri không?” Thám tử nhẹ nhàng cất tiếng, giọng ông toát lên vẻ bí ẩn.
Vị quan dừng bước, đôi mắt nhỏ hẹp liếc nhìn thám tử, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhưng cũng không thể cưỡng lại sự tò mò. “Ngươi nói gì? Có điềm báo gì sao?”
“Ta thấy một tương lai u ám nếu đại nhân không cẩn thận. Có thể là từ những thứ quý giá mà ngài giữ trong cấm địa này,” thám tử thì thầm, đôi mắt sáng lên dưới vành nón lá.
Quan già nghe vậy thì sững người, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Ngươi biết gì về cấm địa? Ai đã nói với ngươi?”
“Không ai nói với ta, nhưng thần linh đã gửi điềm báo cho ta. Những bảo vật quý giá có thể mang lại tai họa nếu rơi vào tay kẻ xấu,” thám tử nói, ánh mắt sâu thẳm.
Quan già rùng mình, ông ta lưỡng lự một lúc rồi khẽ gật đầu. “Ngươi nói đúng… Có lẽ ta nên kiểm tra lại mọi thứ. Ngươi có thể đi cùng ta, chỉ để xác nhận rằng không có gì bất thường.”
Thám tử gật đầu, cố giấu nụ cười nhẹ khi thấy kế hoạch của mình thành công. Ông theo vị quan vào sâu trong cấm địa, nơi các bảo vật và tài liệu quan trọng được giữ gìn cẩn mật.
Bên trong cấm địa, thám tử không thể giấu sự ngạc nhiên trước số lượng bảo vật được trưng bày khắp nơi. Những bức tượng đồng, kiếm cổ, và những cuốn sách quý giá được đặt trong các tủ kính, mỗi thứ đều toát lên vẻ uy nghiêm và lịch sử.
“Đây là nơi bảo vệ những tài liệu và bảo vật quan trọng nhất của triều đình,” vị quan già giải thích, giọng nói có phần tự hào. “Chỉ có vài người được phép vào đây, và tất cả đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt.”
Thám tử gật đầu, đôi mắt ông không ngừng quan sát xung quanh. Trong khi vị quan già kiểm tra các tủ kính, thám tử chú ý đến một góc khuất, nơi có một chiếc rương gỗ nhỏ được đặt kín đáo. Chiếc rương này không có dấu hiệu gì đặc biệt, nhưng lại bị khóa kín và được bảo vệ bởi một chiếc vòng sắt chắc chắn.
“Chiếc rương đó chứa gì?” Thám tử hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Vị quan già quay lại nhìn chiếc rương, đôi mắt ông lóe lên chút ngạc nhiên. “À, đó là một bảo vật gia truyền của hoàng tộc. Ta không được phép mở nó, chỉ có hoàng đế và vài người thân tín mới biết bên trong có gì.”
Thám tử cẩn thận tiến lại gần, quan sát kỹ chiếc rương. Dù không thể mở nó ra ngay bây giờ, nhưng linh cảm mách bảo ông rằng viên ngọc có thể nằm bên trong đó. Tuy nhiên, để kiểm tra hoặc lấy được chiếc rương này, ông sẽ cần thêm kế hoạch.
“Cảm ơn đại nhân đã cho ta thấy nơi này. Ta không thấy có điềm xấu ở đây, có lẽ mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát,” thám tử nói, cố gắng không để lộ sự quan tâm đặc biệt đến chiếc rương.
“Thật may mắn. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở,” vị quan già nói, có vẻ nhẹ nhõm. “Ngươi nên rời khỏi đây trước khi có ai phát hiện. Ta không muốn gặp rắc rối.”
Thám tử gật đầu, cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi cấm địa. Nhưng trong lòng ông đã quyết tâm: chiếc rương kia chính là chìa khóa để giải oan cho công chúa Lý Thanh Ngọc.
Khi đêm buông xuống, thám tử trở lại căn phòng nhỏ trong góc khuất của cung điện, ông ngồi xuống và bắt đầu phân tích những gì mình đã thấy và nghe. Ông biết rằng Lý Quốc Tuấn chắc chắn liên quan đến vụ việc này, nhưng để đưa hắn ra ánh sáng, ông cần có bằng chứng rõ ràng hơn.
Ngay lúc đó, có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Thám tử nhíu mày, đứng dậy mở cửa. Đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt đầy lo âu.
“Ngài là thám tử phải không? Tôi là Vương, một quan nhỏ trong triều. Tôi nghe nói ngài đang điều tra về vụ án của công chúa Lý Thanh Ngọc,” Vương nói, giọng ông ta khẩn thiết.
“Phải, tôi là người đang điều tra vụ này. Ngài có điều gì cần nói không?” Thám tử hỏi, đôi mắt quan sát cẩn thận người đối diện.
“Có… tôi có vài thông tin quan trọng. Nhưng chúng ta không thể nói ở đây. Nơi này không an toàn,” Vương nói, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Thám tử hiểu rằng Vương đang lo sợ điều gì đó, có lẽ là bị theo dõi. “Được rồi, chúng ta sẽ đi đến một nơi an toàn hơn.”
Hai người lặng lẽ rời khỏi cung điện, đi vào một khu rừng gần đó. Khi họ dừng lại ở một khu vực kín đáo, Vương bắt đầu kể.
“Thái giám Lý Quốc Tuấn thực sự có liên quan đến việc viên ngọc bị mất. Tôi đã thấy ông ta mang một chiếc rương nhỏ vào cung vào đêm trước khi công chúa bị buộc tội. Ông ta nói rằng đó là một món quà từ một người thân tín của hoàng tộc, nhưng tôi không tin điều đó,” Vương thì thầm.
“Ngài có biết gì về chiếc rương đó không?” Thám tử hỏi, cảm giác rằng thông tin này có thể dẫn đến điều gì đó lớn lao.
“Không nhiều, nhưng tôi nghe nói rằng chiếc rương đó có chứa viên ngọc gia truyền của công chúa. Sau khi nó được mang vào cung, mọi chuyện đã thay đổi. Công chúa bị vu oan, và thái giám Lý Quốc Tuấn dường như trở nên quyền lực hơn bao giờ hết,” Vương trả lời, giọng đầy lo âu.
Thám tử gật đầu, các manh mối bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau. “Cảm ơn ngài, Vương. Thông tin này rất quan trọng. Nhưng ngài phải cẩn thận, đừng để lộ ra rằng ngài đã nói chuyện với tôi.”
Vương gật đầu, đôi mắt ông ta vẫn đầy lo lắng. “Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng ngài cũng phải nhanh chóng hành động, trước khi có thêm người vô tội bị hại.”
Thám tử hiểu rằng không có nhiều thời gian. Ông phải tìm cách tiếp cận chiếc rương và chứng minh sự trong sạch của công chúa Lý Thanh Ngọc. Trận chiến với thế lực đen tối trong cung đình này đang bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, và ông biết mình phải hết sức cẩn trọng trong mọi bước đi sắp tới.