Lời Nguyền Của Công Chúa - Chương 4
Chương 4: Kẻ thù giấu mặt
Sau cuộc gặp gỡ với Vương, thám tử trở về căn phòng nhỏ của mình trong cung với tâm trạng đầy suy nghĩ. Những thông tin mà ông thu thập được từ Vương cùng những gì ông đã quan sát trong cấm địa cho thấy rằng chiếc rương nhỏ kia có thể chứa đựng bí mật quan trọng nhất trong vụ án này. Nhưng để tiếp cận và khám phá nó mà không bị phát hiện là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.
Trong khi ông còn đang chìm trong suy tư, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa sổ, như tiếng gió thoảng qua. Thám tử nhanh chóng nhận ra đây không phải là gió, mà là một tín hiệu. Ông lặng lẽ tiến đến cửa sổ, cẩn thận mở ra. Trước mắt ông là một mẩu giấy nhỏ được buộc vào một mũi tên, cắm trên mặt đất bên ngoài.
Thám tử cẩn thận nhìn quanh, không thấy ai, rồi nhanh chóng nhặt mẩu giấy lên và đọc. Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ:
“Cẩn thận. Có kẻ đang theo dõi ngươi. Đừng tin ai. Hãy gặp ta tại ngôi đền bỏ hoang phía đông cung vào canh ba.”
Không có chữ ký hay bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết người gửi. Thám tử khẽ nhíu mày, linh cảm rằng người gửi tin có thể là một kẻ giấu mặt với mục đích không rõ ràng. Tuy nhiên, ông cũng biết rằng nếu không đến ngôi đền, có thể ông sẽ bỏ lỡ một cơ hội quan trọng để tìm ra sự thật.
Đêm đến, thám tử rời khỏi cung, di chuyển nhanh nhẹn và lặng lẽ như một bóng ma giữa những bóng tối bao trùm. Con đường dẫn đến ngôi đền bỏ hoang phía đông cung không xa, nhưng cũng không dễ dàng tiếp cận vì nơi đó đã lâu không ai lui tới, cỏ dại mọc um tùm và không có lối đi rõ ràng.
Khi đến nơi, ông nhìn quanh một lượt, không thấy ai, nhưng ông vẫn giữ cảnh giác cao độ. Thám tử bước vào bên trong ngôi đền, ánh sáng yếu ớt của mặt trăng xuyên qua những tấm gỗ vỡ nát trên mái, tạo nên những vệt sáng mờ ảo.
“Ngươi đã đến,” một giọng nói trầm thấp và đầy quyền uy vang lên từ phía sau bức tượng Phật lớn đặt ở trung tâm đền.
Thám tử quay lại, đôi mắt dò xét. Trước mặt ông là một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối. Nhưng giọng nói của người này rất quen thuộc, như thể ông đã từng nghe thấy nó trước đây.
“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn gặp ta?” Thám tử hỏi, đôi tay đặt sẵn vào vũ khí dưới lớp áo.
“Ta không phải là kẻ thù của ngươi,” người đàn ông đáp, bước ra khỏi bóng tối. Ánh sáng từ vệt trăng chiếu lên khuôn mặt ông ta, lộ rõ một người đàn ông trung niên với những nếp nhăn đầy suy tư. “Ta là một kẻ từng phục vụ trong triều đình, nhưng giờ đây ta không còn quyền lực nữa. Điều duy nhất ta muốn là giúp công chúa Lý Thanh Ngọc.”
Thám tử vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông, nhưng ông bắt đầu cảm thấy rằng người này có thể không phải là kẻ thù. “Vậy ngươi có thông tin gì có thể giúp ta?”
Người đàn ông khẽ cười, một nụ cười buồn bã. “Ngươi đã gặp Lý Quốc Tuấn, phải không? Hắn là một kẻ nguy hiểm. Hắn không chỉ muốn nắm giữ quyền lực trong tay mình, mà còn muốn loại bỏ tất cả những ai có thể đe dọa đến tham vọng của hắn. Công chúa Lý Thanh Ngọc là một trong số đó.”
“Ta biết hắn có liên quan đến việc viên ngọc bị mất tích và lời buộc tội công chúa. Nhưng ta cần bằng chứng để chứng minh điều đó,” thám tử nói, đôi mắt ông sáng lên quyết tâm.
Người đàn ông gật đầu. “Ta có thể giúp ngươi tiếp cận chiếc rương đó. Nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ngươi thất bại, không chỉ ngươi, mà cả ta và công chúa đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ta đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Điều quan trọng nhất là sự thật phải được phơi bày,” thám tử khẳng định.
“Rất tốt. Vào đêm mai, tại canh ba, ngươi hãy đến cấm địa. Ta sẽ giúp ngươi vào trong và mở chiếc rương. Nhưng hãy nhớ, mọi thứ phải diễn ra nhanh chóng và không để lại dấu vết,” người đàn ông nói, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ta hiểu. Nhưng ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi được không?” Thám tử hỏi, vẫn giữ một chút đề phòng.
Người đàn ông im lặng trong giây lát rồi đáp. “Ngươi cứ gọi ta là Kẻ Giấu Mặt. Cái tên không quan trọng, điều quan trọng là mục đích chúng ta cùng theo đuổi.”
Thám tử gật đầu, hiểu rằng Kẻ Giấu Mặt này có lẽ đã từng là một nhân vật quyền lực trong triều đình nhưng vì lý do nào đó đã rút lui vào bóng tối. Dù vậy, nếu ông ta muốn giúp công chúa, thì thám tử sẽ không từ chối sự giúp đỡ này.
“Được rồi, ta sẽ gặp ngươi vào đêm mai. Nhưng hãy chắc chắn rằng chúng ta sẽ không bị phát hiện,” thám tử nói trước khi rời khỏi ngôi đền.
“Đừng lo, ta đã chuẩn bị kỹ càng. Chỉ cần ngươi làm đúng theo kế hoạch, chúng ta sẽ thành công,” Kẻ Giấu Mặt đáp lại.
Thám tử gật đầu, rồi lặng lẽ rời khỏi ngôi đền, bóng ông nhanh chóng tan biến vào màn đêm. Trên đường trở về, ông không thể không tự hỏi liệu Kẻ Giấu Mặt có thực sự đáng tin cậy hay không. Nhưng dù sao đi nữa, đây là cơ hội duy nhất để ông có thể tiếp cận và khám phá bí mật trong chiếc rương kia.
Đêm tiếp theo, thám tử chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi đến cấm địa. Ông mặc bộ đồ đen, che giấu mọi dấu hiệu nhận dạng, và mang theo các dụng cụ cần thiết để mở khóa. Khi đến nơi, thám tử thấy Kẻ Giấu Mặt đã đứng đợi ông ở cổng vào cấm địa.
“Ngươi đến đúng giờ,” Kẻ Giấu Mặt nói nhỏ. “Bây giờ theo ta, chúng ta sẽ phải di chuyển nhanh chóng.”
Hai người lặng lẽ tiến vào cấm địa. Kẻ Giấu Mặt dường như rất quen thuộc với khu vực này, dẫn đường một cách chính xác đến chiếc rương nhỏ. Họ dừng lại trước chiếc rương, ánh mắt thám tử dừng lại trên chiếc khóa sắt chắc chắn.
“Ngươi có thể mở nó không?” Kẻ Giấu Mặt hỏi, giọng nói có chút lo lắng.
“Để ta thử,” thám tử đáp lại, lấy ra bộ dụng cụ mở khóa và bắt đầu làm việc. Ông biết rằng đây là thời điểm quyết định, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến mọi kế hoạch bị đổ vỡ.
Sau một lúc, chiếc khóa phát ra tiếng “tách” nhẹ, và nắp rương mở ra. Thám tử và Kẻ Giấu Mặt cùng nhìn vào bên trong. Trong rương là một viên ngọc xanh biếc, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhưng điều làm thám tử chú ý hơn cả là một cuộn giấy da nhỏ bên cạnh viên ngọc.
Thám tử cẩn thận cầm cuộn giấy lên và mở ra. Nội dung bên trong là một bức thư được mã hóa, có vẻ như là một chỉ thị mật từ ai đó có quyền lực lớn trong triều đình.
“Đây có thể là bằng chứng mà chúng ta cần,” thám tử thì thầm, đôi mắt sáng lên. “Nhưng chúng ta cần phải giải mã nó.”
“Ta biết một người có thể giúp chúng ta giải mã bức thư này,” Kẻ Giấu Mặt nói, vẻ mặt nghiêm trọng. “Nhưng trước hết, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi có ai đó phát hiện ra.”
Thám tử gật đầu, nhanh chóng đóng chiếc rương lại và khóa nó như cũ. Hai người rời khỏi cấm địa một cách lặng lẽ, trở về nơi an toàn. Nhưng thám tử biết rằng thời gian đang dần cạn kiệt. Họ phải giải mã bức thư này càng sớm càng tốt, bởi vì nếu kẻ thù phát hiện ra, tất cả sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Cuộc hành trình của thám tử càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn, nhưng ông biết rằng mình đã tiến gần hơn một bước đến việc chứng minh sự trong sạch của công chúa Lý Thanh Ngọc. Trận chiến vẫn còn tiếp diễn, và kẻ thù vẫn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để tấn công.