Lời Nguyền Của Dòng Suối - Chương 3
Chương 3: Làng xa lánh
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh còn chưa chiếu rọi hết khắp ngôi làng, thám tử đã bắt đầu hành trình của mình. Ông biết rằng để giải mã bí ẩn này, ông cần phải tìm hiểu rõ hơn về không chỉ gia đình ông Phan, mà còn cả về ngôi làng và những con người sống ở đây. Bằng cách này, ông có thể ghép nối các mảnh ghép rời rạc thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Khi thám tử bước vào làng, ông nhanh chóng nhận ra rằng không khí ở đây đã thay đổi. Những lời đồn thổi về sự hiện diện của ông, về việc ông đang điều tra lời nguyền, đã lan nhanh như lửa cháy rừng. Mọi người nhìn ông với ánh mắt vừa tò mò, vừa sợ hãi. Một vài người tránh mặt, cố gắng không giao tiếp với ông. Những người khác thì chỉ dám nhìn ông từ xa, rồi lảng tránh khi ông đến gần.
Thám tử biết rằng mình cần phải tiếp cận một cách cẩn trọng. Ông tìm đến nhà bà Cúc, một người phụ nữ lớn tuổi nổi tiếng trong làng với những câu chuyện truyền miệng về các hiện tượng siêu nhiên. Bà sống một mình trong một căn nhà nhỏ nằm ở rìa làng, và thám tử nghĩ rằng bà có thể biết thêm về những sự kiện liên quan đến dòng suối.
Khi thám tử đến, bà Cúc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trước hiên nhà, khâu vá một chiếc áo dài cũ. Bà nhìn lên khi thám tử đến gần, đôi mắt già nua nhưng sắc bén như biết trước điều gì đó.
“Chào bà Cúc,” thám tử cất lời, khẽ cúi đầu chào. “Ta nghe nói bà là người hiểu biết nhiều về ngôi làng này và những câu chuyện xung quanh dòng suối. Ta muốn hỏi thăm bà một vài điều.”
Bà Cúc nhìn thám tử một lúc lâu, trước khi đặt cây kim và mảnh vải xuống, gật đầu nhẹ. “Mời ông vào trong nhà. Chúng ta không nên nói chuyện ngoài này.”
Bên trong căn nhà nhỏ của bà Cúc, ánh sáng lờ mờ từ những ô cửa sổ nhỏ hắt vào, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng có phần bí ẩn. Bà Cúc mời thám tử ngồi xuống, rồi rót cho ông một chén trà nóng.
“Ông đến đây để tìm hiểu về dòng suối, phải không?” bà Cúc hỏi, giọng nói trầm trầm. “Nhưng trước khi ta kể, ông phải biết rằng có những điều tốt hơn là không nên biết.”
“Ta hiểu,” thám tử đáp, “nhưng nếu không tìm hiểu sự thật, nỗi sợ hãi sẽ mãi mãi chi phối cuộc sống của mọi người ở đây.”
Bà Cúc khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng lại những ký ức xa xưa. “Lời nguyền của dòng suối đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng chỉ đến khi gia đình ông Phan gặp chuyện, nó mới thực sự trở nên đáng sợ. Trước đây, dòng suối đó được coi là linh thiêng. Người ta tin rằng nó là nơi các vị thần ngự trị. Nhưng rồi có một biến cố xảy ra…”
Thám tử nghiêng người về phía trước, tập trung lắng nghe.
“Bà có biết biến cố đó là gì không?” ông hỏi.
“Người ta nói rằng một đêm trăng tròn cách đây nhiều năm, một người phụ nữ trong làng đã đến dòng suối và cầu xin các vị thần ban cho cô ấy sức mạnh để trả thù những kẻ đã làm hại gia đình cô. Nhưng cô ấy không biết rằng mình đã phạm phải một điều cấm kỵ: làm vấy bẩn dòng suối linh thiêng với máu. Từ đó, dòng suối bị cho là bị nguyền rủa, và mọi người dần dần xa lánh nó.”
“Người phụ nữ đó… cô ấy là ai?” thám tử hỏi, nhận thấy câu chuyện có thể liên quan đến những sự kiện hiện tại.
“Không ai biết tên thật của cô ấy. Cô ấy đã biến mất ngay sau đêm đó, và chẳng ai còn nhìn thấy cô nữa. Một vài người nói rằng cô đã bị các vị thần trừng phạt, nhưng ta thì nghĩ rằng cô ấy đã bỏ làng mà đi vì sợ bị trừng phạt.”
“Vậy còn gia đình ông Phan thì sao? Tại sao họ lại bị cho là mắc phải lời nguyền này?” thám tử tiếp tục hỏi.
Bà Cúc im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói. “Ta không biết rõ, nhưng có thể gia đình họ đã vô tình làm điều gì đó khiến lời nguyền trỗi dậy. Hoặc có lẽ, ai đó trong làng đã sử dụng lời nguyền để che giấu một tội ác nào đó. Điều này thì chỉ có ông mới có thể tìm ra.”
Thám tử gật đầu, cảm ơn bà Cúc vì những thông tin quý báu. “Ta sẽ tiếp tục điều tra. Nếu có gì mới, ta sẽ quay lại gặp bà.”
Trước khi thám tử rời đi, bà Cúc nhìn ông với ánh mắt nghiêm nghị. “Hãy cẩn thận, ông thám tử. Có những thứ trong bóng tối tốt hơn là không nên khai phá.”
Rời khỏi nhà bà Cúc, thám tử nhận ra rằng việc điều tra không chỉ dừng lại ở dòng suối mà còn liên quan đến nhiều bí mật khác của ngôi làng này. Người dân trong làng không chỉ xa lánh gia đình ông Phan vì nỗi sợ lời nguyền, mà còn vì họ đang che giấu một điều gì đó, điều mà họ sợ bị phát hiện.
Trên đường trở về nhà ông Phan, thám tử dừng lại ở một bãi đất trống gần dòng suối. Ông đứng lặng nhìn về phía xa, nơi dòng suối đang lặng lẽ chảy qua những tảng đá lớn. Ông cảm thấy rằng có một bí ẩn lớn hơn nằm sâu trong lòng ngôi làng này, và ông quyết tâm sẽ khám phá ra nó.
“Tất cả đều là những mảnh ghép nhỏ,” thám tử thì thầm với chính mình. “Giờ chỉ còn phải ghép chúng lại với nhau.”
Với suy nghĩ ấy, thám tử quay về nhà ông Phan để chuẩn bị cho cuộc điều tra tiếp theo, biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy gian nan nhưng cũng đầy hy vọng.
Chương ba khép lại với những thông tin mới mà thám tử thu thập được từ bà Cúc, làm sáng tỏ một phần của lời nguyền và câu chuyện đằng sau nó. Nhưng cũng mở ra nhiều câu hỏi hơn, đòi hỏi thám tử phải tiếp tục hành trình của mình để tìm ra sự thật.