Lời Nguyền Của Ngôi Làng Ma Ám - Chương 5
Chương 5: Cuộc điều tra vào đêm trăng tròn
Sau khi rời khỏi nhà bà lão, thám tử quay trở lại nhà ông Trương Minh để chuẩn bị cho chuyến hành trình lên đỉnh núi. Tuy nhiên, trước khi lên đường, anh biết rằng có một việc cần phải làm: quan sát làng vào đêm trăng tròn. Đó là đêm mà lời nguyền được cho là hoạt động mạnh mẽ nhất, và cũng là cơ hội tốt nhất để anh tìm hiểu thêm về những gì thực sự xảy ra.
Đêm đó, bầu trời trong vắt, trăng tròn vành vạnh như một cái đĩa bạc lơ lửng giữa không trung. Ánh trăng soi sáng cả ngôi làng, tạo ra những bóng đen dài trên mặt đất. Thám tử đứng ở giữa làng, đôi mắt quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách, sẵn sàng đón nhận bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Tiếng gió thổi qua những tán cây xào xạc, làm không khí thêm phần rùng rợn. Những ngôi nhà trong làng đều đã đóng cửa kín mít, không một ánh đèn, không một tiếng động nào phát ra. Thám tử cẩn thận đi dọc theo con đường chính, dừng lại trước căn nhà bỏ hoang mà bà lão đã nhắc đến trong câu chuyện của mình.
Căn nhà này từng thuộc về gia đình họ Lý, nhưng sau khi xảy ra những cái chết bí ẩn, nó đã bị bỏ hoang. Cánh cửa chính hé mở, những tấm ván gỗ nứt nẻ như đã mục ruỗng bởi thời gian. Thám tử từ từ bước vào bên trong, cảm nhận được không khí lạnh lẽo đến rợn người.
Bên trong căn nhà, mọi thứ đều phủ đầy bụi. Trên tường, những bức tranh gia đình cũ kỹ treo lủng lẳng, như thể chúng đang chờ đợi ai đó đến để kể lại câu chuyện bi thương của mình. Thám tử đi sâu hơn vào trong, ánh đèn dầu trên tay anh chiếu sáng những góc tối tăm nhất.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, như có ai đó đang lén lút đi lại trong căn nhà. Thám tử lập tức dừng lại, lắng nghe. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, tiến gần hơn về phía anh. Đôi mắt anh tập trung cao độ, tay phải đặt lên chuôi dao giấu bên trong áo choàng.
“Ra mặt đi!” Thám tử cất giọng, âm thanh vang vọng khắp căn nhà trống trải.
Một bóng đen từ từ xuất hiện ở góc phòng, tiến lại gần thám tử. Đó là một người phụ nữ trung niên, dáng người gầy gò, ánh mắt đầy lo sợ. “Xin ngài đừng làm hại tôi,” bà ta nói, giọng run rẩy.
Thám tử nới lỏng tay, không còn cảm giác đe dọa từ người phụ nữ này. “Bà là ai? Tại sao lại có mặt ở đây vào giờ này?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
“Tôi… tôi là người hầu cũ của gia đình họ Lý,” bà ta đáp, mắt nhìn xuống đất. “Tôi đến đây vì tôi không thể rời xa nơi này. Mỗi đêm trăng tròn, tôi đều trở lại để cầu nguyện cho linh hồn của bà Lý Thị Ngọc.”
“Ngươi đã chứng kiến điều gì trong đêm bà Lý chết không?” Thám tử hỏi, cảm thấy rằng người phụ nữ này có thể cung cấp những thông tin quan trọng.
Bà ta run rẩy, đôi mắt đầy nỗi sợ hãi khi nhớ lại. “Tôi nhớ rất rõ, đêm đó cũng như đêm nay, trăng tròn và sáng rực. Bà Lý đã ngủ sớm, nhưng giữa đêm, tôi nghe thấy tiếng bà kêu la yếu ớt, như thể đang mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ. Khi tôi chạy vào, bà đã bất động trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mắt mở trừng trừng. Nhưng điều lạ lùng nhất là… có một luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể bà, như thể cái chết đến từ bên trong.”
Thám tử cau mày, cố gắng phân tích những gì vừa nghe. “Ngươi có thấy gì lạ trong phòng không? Có dấu hiệu nào khác thường không?”
“Phải,” bà ta gật đầu, như thể nhớ lại một chi tiết quan trọng. “Trên đầu giường, tôi thấy một dấu vết cháy sém nhỏ, nhưng không phải do lửa gây ra. Nó giống như bị thứ gì đó vô hình làm cháy. Tôi đã rất sợ hãi và không dám kể với ai, chỉ biết giữ kín trong lòng.”
Thám tử im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp, “Ngươi có biết gì về chiếc vòng cổ bằng ngọc bích mà bà lão đã kể cho ta không?”
Bà ta giật mình, mắt mở to kinh ngạc. “Làm sao ngài biết về nó? Chiếc vòng đó… chính là vật mà bà Lý luôn giữ bên mình. Bà ấy đã nhận được từ mẹ của mình, nói rằng đó là vật gia truyền quý giá. Nhưng kể từ khi bà mang nó, bà đã bắt đầu gặp ác mộng và cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngài nói rằng chiếc vòng đó có liên quan đến lời nguyền ư?”
“Đúng vậy,” thám tử đáp, cảm nhận rõ ràng sự liên kết giữa các sự kiện. “Chiếc vòng đó có thể là chìa khóa để giải đáp mọi bí ẩn. Ta cần tìm lại nó và đưa nó trở về nơi nó thuộc về.”
Bà hầu gái gật đầu, nhưng ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Chiếc vòng đã biến mất sau cái chết của bà Lý. Tôi không biết ai đã lấy nó, nhưng từ khi nó biến mất, những cái chết kỳ lạ khác đã xảy ra.”
Thám tử hiểu rằng chiếc vòng cổ là một yếu tố quan trọng trong việc giải quyết lời nguyền, và việc tìm lại nó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng trước mắt, anh còn phải khám phá ngôi đền trên đỉnh núi, nơi được cho là chiếc vòng đã từng được cất giữ.
“Ta sẽ tìm ra chiếc vòng và kết thúc lời nguyền này,” thám tử nói, đôi mắt lộ rõ sự quyết tâm. “Còn ngươi, hãy rời khỏi đây và trở về làng. Đêm nay sẽ không có thêm ai phải chết nữa.”
Bà hầu gái cảm ơn thám tử rồi vội vã rời khỏi căn nhà. Thám tử đứng lại một lúc, suy nghĩ về những gì vừa nghe được. Đêm trăng tròn này có thể không giống những đêm trước. Anh biết rằng mình đang đối mặt với một thế lực mà người thường khó có thể chống lại, nhưng anh quyết tâm không lùi bước.
Chương này kết thúc khi thám tử rời khỏi căn nhà hoang, ánh trăng tròn vẫn chiếu sáng cả ngôi làng, và anh biết rằng cuộc hành trình của mình còn dài, với nhiều thử thách phía trước. Nhưng dù cho lời nguyền có mạnh mẽ đến đâu, anh sẽ không ngừng tìm kiếm sự thật và mang lại công lý cho những người bị hại.