Lời Nguyền của Ngôi Làng - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Tiểu Bảo, một luật sư nổi tiếng trong thành phố, đang bận rộn giải quyết một vụ án phức tạp liên quan đến tham nhũng. Hắn đứng trước một đám đông trong phòng xử án, giọng nói tự tin vang lên.
“Các ngài, bằng chứng chúng tôi thu thập được là không thể chối cãi! Những hành vi phi pháp này cần phải bị trừng phạt!” Bảo chỉ vào những tài liệu trên bàn, ánh mắt sắc sảo như lưỡi dao.
Nhưng không may, một cơn bão lớn ập đến, cuốn theo những cơn gió mạnh mẽ. Trong lúc đang cố gắng hoàn tất lời biện hộ, Bảo cảm thấy choáng váng, và trước khi kịp nhận ra, hắn ngã quỵ xuống sàn.
Khi tỉnh dậy, Bảo mở mắt ra và thấy mình nằm trên một bãi cỏ xanh tươi. Xung quanh là những ngôi nhà lợp tranh, và những người dân trong trang phục cổ xưa đang bàn tán với nhau. Hắn cảm thấy như vừa bước vào một giấc mơ kỳ lạ.
“Ôi, ngươi đã tỉnh dậy!” Một phụ nữ trung niên, mặc bộ đồ màu nâu, vội vàng chạy đến bên Bảo. “Ta là Mẹ Huyền. Ngươi từ đâu đến?”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Bảo lắp bắp, nhìn quanh quất. “Tôi… tôi không biết tôi ở đâu.”
Mẹ Huyền chỉ tay về phía một nhóm người đang tụ tập gần đó. “Làng ta đang bị lời nguyền. Nhiều người đã chết một cách kỳ lạ. Chúng ta cần một người giúp đỡ!”
“Lời nguyền?” Bảo nhíu mày, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ. “Để tôi xem xét tình hình. Có ai biết nguyên nhân cái chết không?”
Một thanh niên, gương mặt hốc hác, bước tới. “Chúng tôi tin rằng một pháp sư đã gây ra điều này. Hắn thao túng dân làng bằng sự mê tín.”
Bảo cảm thấy hứng thú. Dù đây là một ngôi làng cổ, nhưng với kiến thức hiện đại của mình, hắn quyết tâm tìm hiểu sự thật. “Tôi sẽ giúp các bạn điều tra. Hãy dẫn tôi đến những nơi có liên quan.”
Mẹ Huyền và thanh niên dẫn Bảo đến nhà của nạn nhân đầu tiên, một người đàn ông trung niên tên là Trần Đạo. Trong nhà, không khí nặng nề với mùi hương của nhang và những bức tranh thờ cúng.
“Đây là nơi Trần Đạo sống,” Mẹ Huyền nói. “Hắn đã chết sau khi có những giấc mơ kỳ lạ.”
Bảo bắt đầu quan sát. “Có ai trong gia đình biết về giấc mơ của hắn không?”
“Chỉ có con gái hắn,” một người phụ nữ lên tiếng. “Cô ấy đã nói rằng thấy một bóng ma xuất hiện trong giấc mơ của cha.”
Bảo thở dài, cảm giác bất an trong lòng. “Bóng ma? Đây không thể là nguyên nhân cái chết. Tôi cần phải gặp cô ấy.”
Khi tìm thấy cô con gái, Bảo nhận ra cô là một thiếu nữ xinh đẹp nhưng yếu ớt, ánh mắt đầy sợ hãi. “Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra với cha mình,” cô nói, giọng run rẩy. “Cha luôn nói về một lời nguyền.”
“Lời nguyền này có thể là một mánh khóe,” Bảo khẽ thì thầm, ánh mắt sáng lên. “Bạn có thể cho tôi biết thêm về giấc mơ của ông ấy không?”
Cô gái lắc đầu, nước mắt chảy dài. “Cháu không hiểu… Chỉ biết cha đã cố gắng tìm kiếm một sự thật, nhưng cuối cùng… đã không quay về.”
Bảo cúi đầu, cảm thấy nỗi đau của cô. “Tôi hứa sẽ tìm ra sự thật. Hãy cho tôi thời gian.”
Bước ra khỏi ngôi nhà, Bảo cảm thấy cần phải tìm hiểu sâu hơn về pháp sư mà dân làng nhắc đến. “Ai có thể cho tôi biết về hắn?” hắn hỏi Mẹ Huyền.
“Lãnh Huy,” bà nói, giọng thấp. “Hắn sống ở khu rừng bên ngoài làng. Hắn có sức mạnh kỳ lạ và khiến nhiều người sợ hãi.”
“Chúng ta phải đến gặp hắn,” Bảo quyết định. “Chúng ta không thể để sự mê tín chi phối cuộc sống ở đây.”
Mẹ Huyền và thanh niên đồng ý. Họ cùng nhau đi vào rừng, nơi không khí càng trở nên u ám và nặng nề. Sau một hồi tìm kiếm, họ thấy một ngôi nhà nhỏ được xây bằng gỗ mục nát. Lãnh Huy, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh, đang ngồi trước bàn thờ.
“Các ngươi đến làm gì?” Lãnh Huy ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy thách thức.
“Chúng tôi muốn biết sự thật về những cái chết,” Bảo nói, không nao núng. “Ông có liên quan đến những lời nguyền này không?”
“Hừm, người hiện đại như ngươi không hiểu được,” Lãnh Huy cười khẩy. “Sự mê tín là sức mạnh. Ta chỉ giúp dân làng nhận ra điều đó.”
“Giúp hay thao túng?” Bảo phản bác. “Ông đang lợi dụng nỗi sợ hãi của họ để tăng cường quyền lực!”
Lãnh Huy đứng dậy, ánh mắt dữ dội. “Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây!”
“Nhưng tôi có thể giúp họ thoát khỏi lời nguyền mà ông tạo ra!” Bảo thách thức, lòng dũng cảm trỗi dậy.
Hai bên đối diện nhau, không khí căng thẳng. Nhưng Bảo biết rằng để cứu ngôi làng, hắn phải sử dụng tất cả kiến thức và sự khôn ngoan của mình.
“Ông sẽ không thắng được nếu tôi chứng minh rằng tất cả chỉ là một mánh khóe!” Bảo nói và quay lưng rời đi, quyết tâm tìm ra sự thật.
Khi trở về, Bảo cảm thấy một ngọn lửa trong lòng. Hắn không thể để nỗi sợ hãi và mê tín điều khiển cuộc sống của dân làng. Hắn sẽ phải tìm ra nguyên nhân thực sự của những cái chết này và lật đổ Lãnh Huy trước khi quá muộn.