Lời Nguyền của Ngôi Làng - Chương 2
Chương 2: Lời Nguyền
Tiểu Bảo trở về từ cuộc đối đầu với Lãnh Huy, trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ. Hắn biết rằng không thể chỉ dựa vào lý thuyết mà cần phải hành động. Mặc dù mọi người trong làng đều tin vào lời nguyền, nhưng hắn không thể chấp nhận rằng một mảnh đất nhỏ bé như vậy lại bị thao túng bởi sự mê tín.
Buổi tối, dưới ánh trăng sáng, Bảo quyết định đi bộ quanh làng để tìm hiểu thêm về những cái chết kỳ lạ. Hắn muốn nói chuyện với những người dân, nghe những câu chuyện của họ và thu thập thông tin mà hắn có thể dùng để xây dựng giả thuyết.
Khi đi đến đầu làng, Bảo thấy một nhóm người đang tụ tập quanh ngọn lửa lớn. Họ đang kể chuyện về những cái chết và những giấc mơ kỳ quái. Hắn tiếp cận họ, tự giới thiệu mình.
“Xin chào, tôi là Tiểu Bảo. Tôi đang tìm hiểu về những cái chết trong làng. Ai có thể cho tôi biết thêm về những giấc mơ của các nạn nhân?”
Một người đàn ông trung niên, gương mặt đầy lo âu, lên tiếng. “Tôi là Tôn, bạn của Trần Đạo. Hắn đã nói với tôi về những giấc mơ đó. Hắn mơ thấy một con quái vật, luôn rượt đuổi hắn.”
“Con quái vật đó có hình dáng như thế nào?” Bảo hỏi, cố gắng ghi chú lại.
“Đó là một bóng đen với đôi mắt đỏ rực. Nó luôn xuất hiện trước khi Trần Đạo qua đời,” Tôn lắc đầu. “Hắn nói rằng cảm giác như mình đang bị theo dõi.”
Bảo gật gù. “Có điều gì khác mà ông biết không? Có phải ai khác cũng đã mơ thấy điều tương tự?”
“Có! Nhiều người trong làng cũng đã thấy nó,” một phụ nữ trẻ lên tiếng, giọng run rẩy. “Họ tin rằng đó là lời nguyền của pháp sư.”
Hắn cảm thấy một ánh sáng le lói trong tâm trí. “Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ cố gắng tìm ra sự thật.” Bảo rời khỏi nhóm và quay trở về nhà trọ, nơi hắn tạm thời ở lại.
Trong đêm, Bảo không thể chợp mắt. Hắn tự hỏi liệu những giấc mơ có phải là một phần của một âm mưu lớn hơn? Hắn quyết định phải tìm hiểu về loại độc tố có thể gây ra những triệu chứng mà dân làng đang trải qua.
Sáng hôm sau, Bảo gặp một người đàn ông trong làng tên là Lâm, một thầy thuốc. Hắn nghe đồn rằng Lâm có kiến thức về các loại thảo mộc và độc dược.
“Xin chào, Lâm. Tôi cần giúp đỡ về một số vấn đề,” Bảo bắt đầu. “Có ai trong làng từng chết vì chất độc không? Hoặc có loại thảo mộc nào có thể gây ra những cơn mơ kỳ lạ không?”
Lâm suy nghĩ một lúc. “Có một vài loại thảo mộc có thể gây ảo giác, nhưng không phải là chất độc. Nhưng gần đây, tôi đã thấy một số người trong làng có biểu hiện lạ khi sử dụng nước từ suối gần đây.”
Bảo chợt nhớ đến những lời của Tôn về nước. “Nước từ suối? Bạn có thể dẫn tôi đến đó không?”
“Được, hãy đi theo tôi,” Lâm nói, dẫn Bảo ra khỏi làng.
Khi đến nơi, Bảo quan sát dòng nước trong veo chảy qua những tảng đá. “Có điều gì bất thường với nước này không?”
“Gần đây, nước suối này đã có mùi lạ. Nhiều người nói rằng họ cảm thấy không khỏe sau khi uống,” Lâm giải thích.
Bảo lấy một mẫu nước và cho vào chai. “Tôi sẽ đưa mẫu này về kiểm tra. Cảm ơn bạn, Lâm.”
Trở về nhà trọ, Bảo ngồi xuống bàn, chuẩn bị thực hiện một số thí nghiệm đơn giản. Hắn lấy một ít mẫu nước, phân tích xem có chất độc nào không. Dù không có thiết bị hiện đại, nhưng hắn biết một số phương pháp cơ bản.
Khi đang làm việc, một tiếng gõ cửa vang lên. “Ai vậy?” Bảo hỏi, đứng dậy mở cửa.
Trước mặt hắn là cô gái con gái của Trần Đạo, đôi mắt cô vẫn còn sưng húp. “Tôi muốn nói chuyện với bạn,” cô nói, giọng trầm.
“Vào đi,” Bảo mời. “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Cháu cảm thấy mình đã mơ thấy điều gì đó kỳ lạ,” cô nói, ngồi xuống. “Hôm qua, sau khi nghe bạn nói chuyện với cha cháu, cháu đã thấy một giấc mơ rất khác… Một giấc mơ về một mảnh đất khô cằn và một ngọn núi đen.”
“Có phải ngọn núi đó có những dấu hiệu lạ không?” Bảo hỏi, hồi hộp.
“Đúng vậy! Cháu cảm thấy như có ai đó đang gọi mình từ nơi đó,” cô thì thào, vẻ mặt hoảng hốt.
Bảo ghi chú lại. “Có thể giấc mơ của bạn là một manh mối. Chúng ta phải tìm hiểu thêm về ngọn núi đó.”
“Bạn muốn đi đến đó không?” Cô hỏi, ánh mắt lóe sáng.
“Có, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Nếu Lãnh Huy có mặt, mọi chuyện có thể trở nên nguy hiểm,” Bảo cảnh báo.
Cô gái gật đầu, quyết tâm. “Cháu sẽ đi cùng bạn. Cháu không thể ngồi yên nhìn làng mình tan vỡ.”
Bảo cảm thấy sự kết nối với cô gái, và hắn biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là một cuộc điều tra mà còn là một cuộc chiến vì sự sống còn của ngôi làng. Hắn hít một hơi sâu và chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra.
“Chúng ta sẽ đi vào sáng mai,” Bảo quyết định. “Hãy chuẩn bị kỹ càng. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật trước khi quá muộn.”
Bầu không khí bên ngoài vẫn tĩnh lặng, nhưng bên trong Tiểu Bảo, một ngọn lửa khát khao sự thật đang bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.