Lời Nguyền của Ngôi Làng - Chương 3
Chương 3: Ngọn Núi Bí Ẩn
Sáng hôm sau, ánh nắng vừa ló dạng, Bảo và cô gái tên Hoa đã sẵn sàng lên đường. Bảo cẩn thận chuẩn bị một số dụng cụ cần thiết: chai nước, một cuốn sổ để ghi chép và một ít thực phẩm. Hắn không thể biết trước điều gì đang chờ đợi họ trên ngọn núi bí ẩn kia.
“Bạn có chắc chắn rằng chúng ta nên đi không?” Hoa hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Ngọn núi đó nghe nói rất kỳ lạ…”
“Chúng ta không thể để nỗi sợ hãi chi phối,” Bảo đáp, kiên định. “Chúng ta cần tìm ra sự thật, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả làng.”
Họ bắt đầu hành trình, đi qua những con đường nhỏ giữa các cánh đồng xanh. Hoa dẫn đường, đôi chân thoăn thoắt, nhưng ánh mắt vẫn lo âu. “Cháu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở ngọn núi. Hãy cẩn thận, Bảo.”
“Cảm giác đó có thể là một dấu hiệu. Hãy để ý mọi thứ xung quanh,” Bảo khuyên, lòng quyết tâm dâng cao.
Sau khoảng thời gian đi bộ dài, cuối cùng họ cũng đến chân ngọn núi. Núi đứng sừng sững với những tảng đá đen và bầu không khí u ám. Hoa nắm chặt tay, vẻ mặt bối rối. “Ngọn núi này thực sự khác thường.”
“Chúng ta phải lên thôi. Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ bạn,” Bảo nói, cảm nhận được sự hồi hộp của cô.
Khi bắt đầu leo lên, không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Mỗi bước đi, họ đều cảm thấy như có một ánh mắt đang theo dõi. Hoa liên tục nhìn quanh, chân hơi run rẩy.
“Mình có nên quay lại không?” cô hỏi, giọng run run.
“Không! Chúng ta gần đến nơi rồi. Hãy cố gắng,” Bảo khích lệ. “Mọi thứ đều có lý do của nó. Chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời.”
Cuối cùng, họ đến một khoảng đất bằng phẳng ở giữa ngọn núi. Giữa trung tâm là một hòn đá lớn, với những ký tự kỳ lạ khắc trên bề mặt. Bảo tiến lại gần, chạm vào hòn đá, cảm nhận một năng lượng mạnh mẽ tỏa ra.
“Đây là gì?” Hoa hỏi, ánh mắt đầy thắc mắc.
“Có vẻ như là một ký hiệu cổ. Nó có thể liên quan đến những lời nguyền mà dân làng đang nói đến,” Bảo giải thích, mắt không rời khỏi những ký tự. “Chúng ta cần phải ghi lại.”
Hắn lấy cuốn sổ ra, bắt đầu ghi chép. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cho không khí trở nên nặng nề. Hoa lùi lại, hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, nhìn quanh.
“Đợi đã,” Bảo nói, vừa ghi chép vừa ngẩng đầu lên. “Hãy nhìn!”
Trên đỉnh núi, một bóng đen lớn bắt đầu xuất hiện, từ từ hiện ra từ phía xa. Ánh sáng dường như bị nuốt chửng, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo bao trùm.
“Đó… đó là gì?” Hoa lắp bắp, vẻ mặt xanh xao.
Bảo không trả lời, hắn cũng cảm thấy một cảm giác rùng rợn. Bóng đen dần dần tiến lại gần hơn, và trong khoảnh khắc, nó hóa thành hình dáng của một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực.
“Lãnh Huy!” Bảo thốt lên, nhận ra kẻ đã thao túng dân làng. “Hắn đã theo chúng ta!”
“Các ngươi dám xâm phạm nơi này?” Lãnh Huy gầm lên, giọng nói vang dội. “Ngươi sẽ phải trả giá cho việc này!”
Bảo cảm thấy sự tức giận trào dâng trong lòng. “Tôi không đến đây để sợ hãi. Tôi đến đây để tìm ra sự thật!”
“Đừng nói chuyện ngu ngốc!” Lãnh Huy quát. “Ngươi không hiểu sức mạnh của lời nguyền. Chúng sẽ nuốt chửng ngươi!”
“Lời nguyền không phải là điều không thể lý giải! Nó chỉ là sự mê tín!” Bảo phản bác, cố gắng giữ vững tinh thần.
Hoa đứng bên cạnh Bảo, bối rối nhưng cũng đầy dũng cảm. “Chúng ta không sợ ông! Chúng ta sẽ tìm ra sự thật và giải thoát cho làng!”
Lãnh Huy cười khẩy, “Các ngươi sẽ không thoát khỏi số phận của mình đâu. Nếu muốn biết sự thật, hãy tự mình trải nghiệm!”
Bỗng nhiên, không khí trở nên dày đặc, và một làn sóng năng lượng mạnh mẽ tràn ngập khu vực. Bảo cảm thấy choáng váng, và Hoa cũng vậy. Họ bị cuốn vào một cơn lốc xoáy kỳ lạ, những hình ảnh mơ hồ hiện ra xung quanh.
“Bảo! Giúp cháu!” Hoa kêu lên, nắm chặt tay hắn.
“Giữ chặt! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua!” Bảo gào lên, cố gắng đứng vững.
Trong khoảnh khắc, những hình ảnh về cái chết của các nạn nhân, những giấc mơ kỳ quái và sự hoang mang của dân làng hiện lên trước mắt họ. Bảo nhận ra rằng tất cả những gì hắn đang thấy đều có liên quan đến âm mưu của Lãnh Huy.
“Đây không phải là sự thật! Đây chỉ là ảo giác!” Bảo thét lên, ý chí không nhường bước.
“Ngươi không thể thoát khỏi lời nguyền!” Lãnh Huy cười lớn, gương mặt trở nên méo mó.
Khi cơn lốc kết thúc, Bảo và Hoa bị ném xuống đất. Họ nằm thở hổn hển, nhưng vẫn còn sống. Lãnh Huy đứng ở phía xa, nhếch mép cười, như thể hắn đã đạt được mục tiêu.
“Ngươi có thể tạm thời thoát khỏi sự thật, nhưng lời nguyền sẽ vẫn ở đây,” hắn nói rồi biến mất trong bóng tối.
Bảo đứng dậy, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể để hắn thắng. Chúng ta phải tìm hiểu về những ký tự này và tìm ra cách phá lời nguyền.”
“Nhưng làm thế nào?” Hoa hỏi, vẫn còn run rẩy.
“Chúng ta cần một chuyên gia. Ai đó có thể giải mã những ký tự này,” Bảo đáp, quyết tâm trong ánh mắt.
“Có thể là một người trong làng?” Hoa đề nghị.
“Có thể. Chúng ta cần phải quay về và tìm kiếm thêm thông tin,” Bảo quyết định. “Đây chỉ là khởi đầu cho hành trình của chúng ta. Lãnh Huy có thể thao túng chúng ta, nhưng không thể đánh bại được sự thật.”
Với lòng dũng cảm và quyết tâm, họ bắt đầu bước xuống ngọn núi, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo mà họ sẽ phải đối mặt. Cuộc chiến với lời nguyền vẫn còn ở phía trước, và Bảo biết rằng hắn sẽ không dừng lại cho đến khi giải cứu được ngôi làng.