Lời Nguyền Của Thời Gian - Chương 1
Chương 1: Phát Minh Vĩ Đại
David Harrison đứng trước cỗ máy thời gian của mình, tim đập nhanh như thể muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Phòng thí nghiệm của anh, với các thiết bị khoa học hiện đại và những bảng tính toán phủ kín tường, giờ đây đang hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc lịch sử. Anh nhìn vào màn hình chính, nơi các con số và chỉ số đang chạy nhanh như những tia chớp.
“Cố lên, David!” Jane, cộng sự của anh, nói với giọng đầy phấn khích. Cô đứng gần bàn điều khiển, tay giữ chặt các thiết bị theo dõi. “Chúng ta sắp làm nên lịch sử rồi!”
David gật đầu, ánh mắt tập trung vào bảng điều khiển. Anh nhấn một nút lớn màu đỏ, và cỗ máy bắt đầu hoạt động với tiếng ầm ầm của động cơ. Ánh sáng chói lòa phát ra từ trung tâm cỗ máy, và một cơn lốc ánh sáng bắt đầu hình thành xung quanh David.
“Bắt đầu kiểm tra mọi thông số!” David hét lên, cố gắng giữ bình tĩnh. “Đảm bảo tất cả đều trong giới hạn an toàn!”
Jane vội vã kiểm tra các chỉ số trên màn hình. “Mọi thứ đều ổn… Ổn định! Nhưng… có điều gì đó không đúng!”
David không kịp phản ứng khi đột nhiên cỗ máy phát ra một tiếng rít lớn. Ánh sáng trở nên mãnh liệt hơn và bắt đầu vặn vẹo, như thể thời gian và không gian đang bị kéo dãn ra. David cảm thấy cơ thể mình bị nén chặt và kéo dài đồng thời. Anh cố gắng giữ vững trên đôi chân, nhưng sức hút của cơn lốc ánh sáng quá mạnh.
“Jane! Ngắt kết nối ngay lập tức!” David gào lên, nhưng tiếng nói của anh bị át đi bởi âm thanh hỗn loạn từ cỗ máy.
“Không thể!” Jane đáp lại, vẻ mặt hoảng loạn. “Hệ thống ngắt kết nối bị khóa! Chúng ta không thể dừng lại!”
David cảm thấy một cơn lốc mạnh mẽ cuốn anh lên khỏi mặt đất. Ánh sáng chói mắt xung quanh bắt đầu biến thành một vũng tối đen, và mọi thứ xung quanh dường như đang quay cuồng. Cảm giác lạ lẫm và rối loạn lấn át tất cả giác quan của anh.
Khi ánh sáng cuối cùng tắt lịm và cơn lốc ngừng lại, David rơi xuống mặt đất một cách đột ngột. Anh cảm thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ mềm mại. Mở mắt ra, anh nhận thấy mình đang ở giữa một khu rừng cổ xưa với những cây cối khổng lồ, ánh sáng mặt trời chỉ xuyên qua một cách mờ nhạt qua các tán lá dày.
“Jane?!” David hét lên, nhưng không có ai đáp lại. “Jane, bạn đâu rồi?”
Anh đứng dậy, cảm thấy chóng mặt và bị đau nhức toàn thân. Cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, David nhìn quanh để tìm kiếm các dấu hiệu quen thuộc của công nghệ hiện đại. Thay vào đó, anh chỉ thấy những cây cối xanh tươi và một cảm giác yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân lạ lẫm gần đó. David quay lại và thấy một nhóm người mặc trang phục cổ xưa xuất hiện từ giữa những cây cối. Họ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ và không thân thiện.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?” một người đàn ông lớn tuổi, mặc trang phục quý tộc, lên tiếng bằng một ngôn ngữ mà David không thể hiểu ngay lập tức.
David bối rối nhưng cố gắng giao tiếp. “Tôi… tôi không biết tôi đang ở đâu. Tôi cần sự giúp đỡ.”
Người đàn ông lớn tuổi và những người khác trao đổi ánh mắt với nhau trước khi người đàn ông đó ra lệnh cho hai lính canh tiếp cận David. Một trong số họ tiến lại gần, tay cầm một cây giáo dài, sẵn sàng chọc vào David nếu cần thiết.
“Đừng! Tôi không có ý định gây hấn!” David vội vàng nói, giơ tay lên để tỏ rõ mình không có vũ khí.
Người đàn ông lớn tuổi ra hiệu cho lính canh dừng lại và quay sang David. “Ngươi không phải người của chúng ta, phải không? Ngươi đến từ một nơi khác…”
David lắc đầu. “Tôi… tôi đến từ một thời đại khác. Tôi đã phát minh ra một cỗ máy thời gian và… có lẽ tôi đã đến sai thời điểm.”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn David với ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng có chút quan tâm. “Thời gian? Cỗ máy? Ngươi nói gì chúng ta không hiểu rõ. Nhưng rõ ràng ngươi không phải người bình thường.”
David nhận thấy rằng anh cần phải làm rõ tình hình và thuyết phục nhóm người này rằng anh không phải là mối đe dọa. “Tôi chỉ muốn trở về nhà. Tôi không biết làm thế nào để quay lại thời gian của mình, nhưng tôi có thể giúp đỡ nếu các bạn cần.”
Người đàn ông lớn tuổi hít một hơi sâu rồi ra lệnh cho các lính canh. “Mang hắn về trại. Chúng ta sẽ xem xét hắn sau.”
David bị dẫn dắt qua khu rừng, theo sau là những ánh mắt nghi ngờ của nhóm người cổ xưa. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng rằng mình sẽ tìm thấy cách để trở về và sửa chữa cỗ máy thời gian của mình trước khi quá muộn.
Hy vọng câu chuyện này đáp ứng yêu cầu của bạn! Nếu cần thêm chi tiết hay điều chỉnh gì, hãy cho tôi biết nhé.