Lời Thì Thầm Từ Bóng Tối - Chương 2
Chương 2: Bóng Đen
Ánh sáng của ngày mới le lói qua khung cửa sổ, nhưng tâm trí của Anna vẫn còn bị ám ảnh bởi những âm thanh đêm qua. Cô tỉnh dậy với những câu hỏi lởn vởn trong đầu. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cảm giác tò mò và quyết tâm tìm hiểu sự thật mạnh mẽ hơn.
“Có thể mình đã tưởng tượng ra tất cả,” Anna tự nhủ. Cô quyết định đi dạo quanh khu vực để thư giãn và làm quen với hàng xóm. Đầu tiên, cô ghé qua cửa hàng tạp hóa gần đó. Khi bước vào, cô gặp một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiền lành, đang sắp xếp hàng hóa trên kệ.
“Chào cô! Tôi là Tom,” ông ta nói, mỉm cười. “Cô mới chuyển đến ngôi nhà ở cuối phố phải không?”
“Vâng, tôi là Anna. Tôi đang tìm hiểu về ngôi nhà,” Anna trả lời, ánh mắt hiếu kỳ. “Ông có biết gì về nó không?”
Tom nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Ngôi nhà đó có nhiều chuyện kỳ lạ. Có rất nhiều người đã nghe thấy tiếng thì thầm trong đêm.”
“Vậy ông cũng nghe thấy?” Anna hỏi, hồi hộp.
“Không phải tôi, nhưng bạn bè tôi từng ở gần đó. Họ kể rằng đôi khi có những bóng đen lướt qua cửa sổ vào ban đêm,” Tom nói, giọng trầm xuống. “Đừng quá gần gũi với ngôi nhà ấy.”
Anna cảm thấy rùng mình. “Tại sao mọi người lại sợ như vậy?” cô hỏi.
“Chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm,” Tom trả lời. “Gia đình trước đó đã mất tích một cách bí ẩn. Chẳng ai dám động vào những bí mật của ngôi nhà đó.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Anna trở về nhà với tâm trí đầy rẫy lo âu. Cô không thể thoát khỏi cảm giác có điều gì đó bất ổn, nhưng sự tò mò lại thúc giục cô tìm hiểu thêm. Vào buổi tối, khi ánh đèn trong ngôi nhà đã tắt, Anna quyết định ra ngoài quan sát. Cô ngồi trên bậc thềm, lắng nghe từng âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, một bóng đen nhanh chóng lướt qua tầm mắt cô. Tim cô đập thình thịch. “Ai đó?” Anna gọi lớn, nhưng không có ai trả lời. Cô đứng dậy, đi về phía nơi mà bóng đen vừa xuất hiện.
“Có ai không?” cô hỏi, giọng có phần run rẩy. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng.
Đúng lúc đó, một làn gió lạnh thổi qua, khiến tóc cô bay phấp phới. Những tiếng thì thầm lại vang lên, nhưng lần này rõ ràng hơn: “Anna, hãy giúp chúng tôi…”
Cô ngồi xuống, nhắm mắt lại, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. “Tôi không biết tôi có thể giúp gì cho các bạn,” cô thì thầm. “Nhưng nếu tôi có thể, tôi sẽ làm.”
Ánh trăng sáng chiếu rọi mọi thứ trong khu vườn. Cô bất chợt thấy một vật gì đó lấp lánh giữa những bụi cây. Anna cúi xuống nhặt lên, đó là một chiếc locket nhỏ, bên trong có hình một cô gái trẻ và một người đàn ông. Cô nhận ra rằng đây có thể là ảnh của gia đình đã mất tích.
“Đây là của ai?” Anna lẩm bẩm. “Cô gái này trông quen quá.”
Đúng lúc đó, một luồng không khí lạnh bao trùm lấy cô, và tiếng thì thầm lại vang lên: “Đó là Lily, con gái chúng tôi.”
Anna giật mình, nhưng sự kiên cường trong lòng cô không cho phép cô lùi bước. “Lily, tôi sẽ giúp các bạn,” cô nói, giọng nói đầy quyết tâm.
Cô quay trở lại nhà, lòng tràn đầy những suy nghĩ rối ren. Quyết định tìm hiểu thêm về lịch sử ngôi nhà, Anna tìm kiếm trên mạng và tìm thấy một bài viết cũ về gia đình đã mất tích. Họ được gọi là gia đình Collins, và cô gái trẻ trong bức ảnh chính là Lily Collins.
“Người ta nói rằng họ đã gặp một tai nạn thảm khốc,” Anna đọc to. “Tuy nhiên, không có ai tìm thấy thi thể của họ.”
“Mình cần tìm hiểu thêm,” Anna tự nhủ và quyết định đến thư viện vào ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Anna đến thư viện, tìm kiếm các tài liệu liên quan đến gia đình Collins. Sau vài giờ tìm kiếm, cô phát hiện ra một bức ảnh cũ của họ. Nhìn vào bức ảnh, trái tim cô chợt nhói đau khi nhận ra rằng cô và Lily có nhiều điểm giống nhau, như hai chị em sinh đôi.
“Cô là ai?” một giọng nói từ phía sau khiến Anna giật mình.
“Ôi, xin lỗi, tôi không biết có ai ở đây,” Anna quay lại, thấy một cô gái trẻ, có vẻ trạc tuổi cô, đang đứng đó với ánh mắt tò mò.
“Tôi là Sarah, một người bạn của gia đình Collins,” cô gái nói. “Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về họ. Có điều gì khiến bạn tìm hiểu về họ không?”
“Đúng vậy, tôi đã chuyển đến ngôi nhà của họ,” Anna nói, rồi kể cho Sarah nghe về những tiếng thì thầm và chiếc locket mà cô tìm thấy.
Sarah nhìn Anna với ánh mắt nghiêm túc. “Nghe có vẻ như bạn đã được họ chọn để giúp đỡ. Tôi đã cảm nhận được điều đó khi còn sống trong khu vực này.”
“Bạn có biết họ đã xảy ra chuyện gì không?” Anna hỏi, hy vọng tìm thấy manh mối.
“Có một lời nguyền. Một thế lực xấu đã ám ảnh ngôi nhà. Đó là lý do tại sao không ai muốn ở đó,” Sarah nói, giọng trầm lắng. “Nhưng nếu bạn thực sự muốn giúp, bạn phải tìm ra sự thật.”
Anna cảm thấy như có điều gì đó lớn lao đang chờ đợi mình. “Tôi sẽ làm điều đó,” cô nói, quyết tâm rạng ngời trong ánh mắt.
Khi hai cô gái rời thư viện, Anna cảm thấy như có một tia sáng mới xuất hiện trong cuộc sống của mình. Những tiếng thì thầm từ bóng tối giờ đây không còn là nỗi sợ hãi mà là những lời kêu gọi từ những linh hồn cần được giải thoát.
Anna đã sẵn sàng để đối mặt với bóng tối, để khám phá những bí ẩn mà ngôi nhà đang giấu kín.