Lời Thú Tội Trong Bóng Đêm - Chương 1
Chương 1: Bước Chân Đến Thời Đường
Tiểu Bảo ngồi trước máy tính, chăm chú vào màn hình. Ánh sáng chói chang từ các tệp tài liệu pháp lý khiến mắt anh mỏi. “Hôm nay phải xong việc này,” anh tự nhủ, nhưng trong lòng lại cảm thấy chán nản. Đang lục đục trong những suy nghĩ mông lung, bất chợt, một cơn bão mạnh ập đến, gió rít lên như muốn cuốn trôi mọi thứ.
“Cái gì thế này?” Tiểu Bảo đứng dậy, ánh mắt hoang mang nhìn ra ngoài. Một luồng ánh sáng chói lọi bao trùm, rồi mọi thứ trở nên mờ mịt.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bên cạnh là những con phố đông đúc với người qua lại trong trang phục cổ xưa. Mùi hương của món ăn lan tỏa khắp nơi. “Mình ở đâu?” anh tự hỏi, đứng dậy và nhìn quanh.
“Ngươi có cần giúp đỡ không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Tiểu Bảo quay lại, thấy một thanh niên mặc áo bông, mặt mày khôi ngô. “Ngươi trông như là người phương Bắc.”
“Phương Bắc?” Tiểu Bảo nhíu mày. “Tôi đến từ… từ một nơi xa lạ. Đây là đâu?”
“Ngươi đang ở Trường An, thủ đô của Đại Đường!” Người thanh niên cười. “Ta là Hàn Tường, một kẻ bình thường. Ngươi đến đây có mục đích gì?”
Tiểu Bảo cảm thấy choáng váng, nhưng lòng hiếu kỳ trỗi dậy. “Tôi là luật sư. Tôi làm việc với công lý và sự thật. Nhưng giờ tôi không biết phải làm gì.”
“Công lý?” Hàn Tường bật cười. “Trong thế giới này, công lý có nhiều điểm mù. Tù nhân đang bị kết án oan ức mà không ai dám lên tiếng.”
Tiểu Bảo gật gù, cảm thấy có sự kết nối giữa mình và Hàn Tường. “Kể cho tôi nghe về vụ án đó.”
“Có một người tên là Đinh Kiên, bị buộc tội phản nghịch. Hắn đã bị giam giữ và tra tấn để thừa nhận tội lỗi. Nhưng hắn vô tội!” Hàn Tường nghiêm giọng.
“Tra tấn?” Tiểu Bảo cảm thấy nhói lòng. “Chúng ta phải làm gì đó.”
Hàn Tường nhìn vào mắt Tiểu Bảo, đôi mắt ấy chứa đựng sự quyết tâm. “Ta có thể bắt đầu từ đây. Ngươi biết cách tìm kiếm sự thật, đúng không?”
“Đúng vậy,” Tiểu Bảo đáp, lòng đầy nhiệt huyết. “Chúng ta cần tìm hiểu về những chứng cứ và những người liên quan.”
Cả hai bắt đầu hành trình qua những con phố nhộn nhịp của Trường An. Họ đi qua các quán trà, nghe ngóng tin tức từ những người dân. Một buổi chiều, họ đến gần nhà tù nơi Đinh Kiên bị giam giữ.
“Chúng ta phải tìm cách vào trong,” Tiểu Bảo nói. “Có thể hỏi thăm ai đó ở đây.”
Họ gặp một người gác cửa, một người đàn ông to lớn với bộ mặt nghiêm nghị. “Cái gì? Các ngươi muốn vào nhà tù?” Gã hỏi, giọng nói đầy chế nhạo.
“Chúng tôi là luật sư, muốn tìm hiểu về vụ án của Đinh Kiên,” Hàn Tường lên tiếng.
“Luật sư? Ở đây không có luật sư nào cả. Mọi thứ đã được quyết định. Các ngươi đi đi!” Gã gắt gỏng.
“Chờ đã,” Tiểu Bảo cắt ngang, “Nếu chúng tôi có thể chứng minh Đinh Kiên vô tội, liệu ông có đồng ý cho chúng tôi vào không?”
Người gác cửa suy nghĩ, rồi cười khẩy. “Thử đi. Nhưng nếu các ngươi không làm được, hãy tự lo cho bản thân mình.”
Tiểu Bảo và Hàn Tường đi vào nhà tù, nơi không khí ngột ngạt và u ám. Họ cảm thấy sự hiện diện của những ánh mắt đầy tuyệt vọng từ các tù nhân.
“Chúng ta phải tìm Đinh Kiên,” Tiểu Bảo nói. “Cần phải biết sự thật từ chính miệng hắn.”
Sau một hồi tìm kiếm, họ gặp Đinh Kiên, một người đàn ông gầy gò, làn da xanh xao. Hắn ngước lên khi thấy hai người. “Các ngươi là ai?” Hắn hỏi, giọng yếu ớt.
“Chúng ta đến để giúp đỡ,” Tiểu Bảo nói, “Hãy kể cho chúng tôi về những gì đã xảy ra.”
Đinh Kiên nhắm mắt lại, rồi nói: “Tôi không làm gì sai. Tôi bị ép phải nhận tội. Họ đã tra tấn tôi. Họ không cho tôi cơ hội…”
“Ngươi có biết ai đã làm điều đó không?” Hàn Tường hỏi.
“Lý Thái, quan chức nhà tù. Hắn ta muốn có một lời khai nhanh chóng để nâng cao uy tín,” Đinh Kiên nói, giọng đầy thất vọng.
Tiểu Bảo cảm thấy lửa giận trong lòng. “Chúng ta phải tìm chứng cứ để chống lại hắn.”
Hàn Tường gật đầu. “Đúng vậy. Nếu có thể vạch trần những hành động sai trái của hắn, có thể cứu được Đinh Kiên.”
Khi rời khỏi nhà tù, Tiểu Bảo và Hàn Tường quyết định tìm hiểu thêm về Lý Thái và những mối quan hệ của hắn. Họ cần phải thu thập bằng chứng và chứng minh sự thật.
“Đêm nay, chúng ta sẽ lên kế hoạch,” Tiểu Bảo nói. “Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.”
Họ bước ra khỏi nhà tù, ánh sáng của mặt trời lặn phía xa. Tiểu Bảo cảm nhận được một sứ mệnh lớn lao đang chờ đợi, và quyết tâm của anh càng lớn hơn bao giờ hết. “Công lý sẽ không bị bỏ rơi,” anh nghĩ, nhìn về phía tương lai đầy thử thách.