Lời Tiên Tri Của Đền Thờ - Chương 2
Chương 2: Cuộc Xuyên Không
Khi ánh sáng của đền thờ dần tắt đi, Clara cảm thấy một luồng gió mạnh mẽ vây quanh mình, như thể không gian đang co lại và kéo cô vào một chiều không gian khác. Cô nhắm chặt mắt, và khi mở ra lần nữa, cảm giác choáng váng lướt qua.
“Clara! Cô có ổn không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Kael, nhưng lúc này anh không đứng bên cạnh cô trong đền thờ nữa.
Clara nhìn xung quanh. Họ đang ở một khu rừng rậm rạp, ánh nắng xuyên qua các tán cây tạo thành những vệt sáng lấp lánh. “Chúng ta… ở đâu vậy?” Clara hỏi, vẫn chưa hoàn hồn.
“Có vẻ như chúng ta đã xuyên không,” Kael đáp, vẻ mặt đầy lo lắng. “Tôi không biết điều gì vừa xảy ra.”
Clara nhìn xuống và thấy mình vẫn mặc bộ đồ hiện đại, nhưng xung quanh thì hoàn toàn khác biệt. “Chúng ta không còn ở trong đền thờ nữa,” cô nói, cảm giác hồi hộp dâng lên. “Đây là đâu?”
“Có lẽ chúng ta đã bị đưa đến thời kỳ mà lời tiên tri được tạo ra,” Kael suy đoán. “Chúng ta phải tìm hiểu xem đây là đâu và làm thế nào để trở về.”
“Nhưng nếu đây là thời kỳ đó… Có thể tôi thực sự là cô gái trong lời tiên tri!” Clara thốt lên, một niềm phấn khích lẫn lo lắng tràn ngập trong lòng.
“Có thể. Nhưng trước tiên, chúng ta cần tìm một nơi an toàn,” Kael nói, quan sát xung quanh. “Theo tôi, hãy đi về phía trước. Có vẻ như có một con đường nhỏ.”
Hai người bắt đầu đi bộ dọc theo con đường mòn, giữa những cây cối dày đặc. Không khí trong rừng tươi mát, nhưng cũng đầy bí ẩn. Clara cảm thấy hào hứng nhưng cũng không khỏi lo lắng về điều gì đang chờ đợi họ phía trước.
Sau một hồi đi bộ, họ đến một khoảng trống giữa rừng. Giữa khoảng trống ấy là một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ, khói bốc lên từ các ống khói. Clara và Kael tiến lại gần, cảm thấy sự ấm cúng từ nơi này.
“Chúng ta có nên vào không?” Clara hỏi, nhìn Kael với ánh mắt mong chờ.
“Tôi nghĩ chúng ta cần tìm hiểu thêm về nơi này,” Kael đáp, bước về phía trước. Họ đi vào làng, nơi mọi người đang bận rộn với các công việc hàng ngày.
“Xin chào!” Clara cất tiếng, nhưng mọi người đều nhìn họ với vẻ hoài nghi. Một người phụ nữ trung niên tiến tới, gương mặt đầy rạn nứt thời gian nhưng ánh mắt ấm áp.
“Các bạn là ai? Tại sao lại ở đây?” Bà hỏi, vẻ mặt lo lắng.
“Tôi là Clara, còn đây là Kael. Chúng tôi… vừa đến đây,” Clara đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
“Các bạn từ đâu đến?” Người phụ nữ nghi ngờ.
“Từ một nơi xa, rất xa,” Kael nhanh chóng thêm vào. “Chúng tôi không có ý xấu. Chỉ muốn tìm hiểu về nơi này.”
“Có một cuộc chiến đang đến gần,” người phụ nữ nói, vẻ mặt nghiêm trọng. “Những kẻ xâm lược đang âm thầm tiếp cận. Nếu các bạn muốn ở lại, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Xâm lược?” Clara thốt lên. “Chúng tôi có thể giúp. Có điều gì chúng tôi có thể làm?”
“Các bạn có thể giúp chúng tôi chuẩn bị cho cuộc chiến,” người phụ nữ nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Có thể các bạn không phải là những chiến binh, nhưng sự dũng cảm của các bạn có thể truyền cảm hứng cho mọi người.”
Clara và Kael nhìn nhau, một cảm giác mới mẻ tràn ngập. Họ đã từ một thế giới hiện đại đến đây, nơi mà mọi thứ đều khác biệt, nhưng họ không thể quay lại mà không làm gì cả.
“Chúng tôi sẽ giúp,” Clara quyết tâm. “Chúng tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ ngôi làng này.”
“Vậy thì hãy theo tôi,” người phụ nữ dẫn họ vào làng. “Tôi là Elara, và tôi sẽ chỉ cho các bạn những việc cần làm.”
Khi họ đi sâu vào trong làng, Clara cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cuộc chiến không chỉ đơn thuần là một thử thách; nó là một cơ hội để cô thể hiện sức mạnh mà lời tiên tri đã nói đến. Cô đã bước vào một cuộc phiêu lưu không thể tưởng tượng nổi, và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.