Lòng Dũng Cảm Dưới Bóng Tối - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của bóng tối
Gió lạnh thổi qua thị trấn nhỏ ở Nam Mỹ, mang theo mùi ẩm ướt của đất và sự u ám của nỗi đau. Cái tên của thị trấn, Santa Clara, giờ đây chỉ còn là một ký ức của những ngày xưa tươi đẹp. Giờ đây, dưới sự cai trị của thực dân Tây Ban Nha, nơi này trở thành một vùng đất đau khổ và tàn bạo. Những người dân bản địa, sống trong khổ cực, ngày đêm phải đối mặt với dịch bệnh và sự áp bức của quân đội.
Alejandro, một bác sĩ trẻ tuổi, vừa trở về từ châu Âu sau nhiều năm học hỏi kiến thức y khoa. Hình ảnh anh đứng giữa thị trấn, với bộ đồ trắng và chiếc mũ rộng vành, tạo nên một cảm giác khác biệt so với không khí ngột ngạt xung quanh. Đôi mắt của Alejandro lấp lánh sự trắc ẩn, nhưng cũng mang nỗi lo âu. Anh biết rằng người dân nơi đây cần sự giúp đỡ của mình.
“Bác sĩ Alejandro!” một giọng nói quen thuộc gọi vang lên. Đó là Mateo, một người dân bản địa mà Alejandro đã kết bạn từ những ngày đầu. “Có nhiều người đang bị bệnh nặng. Họ cần bác sĩ ngay lập tức!”
Alejandro gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ, Mateo. Tôi không thể để họ chịu đựng thêm nữa.”
Cả hai nhanh chóng di chuyển đến khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Khi đến nơi, họ thấy một ngôi nhà tồi tàn, nơi những tiếng rên rỉ vang lên. Trong nhà, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, mặt tái xanh và thân hình yếu ớt. Xung quanh là những đứa trẻ, mắt đầy sợ hãi.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” một đứa trẻ khóc. “Mẹ không khỏe!”
Alejandro vội vã vào trong, quỳ xuống bên giường bệnh. “Cô ấy đang sốt cao,” anh nhận xét, rồi quay sang Mateo. “Chúng ta cần nước và một ít thảo dược để hạ sốt.”
Mateo gật đầu và vội vã ra ngoài, để lại Alejandro với người phụ nữ đang cần giúp đỡ. Anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập. “Cô ơi, tôi là bác sĩ Alejandro. Tôi sẽ giúp cô,” anh nói, giọng ấm áp và tràn đầy hy vọng.
Cô nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, “Tôi không sống nổi nữa, bác sĩ. Con tôi… tôi không thể…”
“Không, cô sẽ không chết. Hãy cố gắng,” Alejandro khẳng định, trong lòng cảm thấy nỗi đau vô tận của người mẹ. “Mateo sẽ quay lại ngay thôi.”
Mateo trở lại với một chậu nước sạch và một số thảo dược. “Chúng ta phải làm nhanh chóng,” anh thì thầm. “Nếu không, cô ấy có thể không sống nổi.”
Alejandro bắt đầu chuẩn bị thảo dược, vừa nói chuyện với người phụ nữ. “Cô hãy nghĩ về con của mình. Hãy chiến đấu vì chúng,” anh động viên, trong khi băng bó cho cô. “Tôi sẽ không rời xa cô cho đến khi cô khỏe lại.”
Khi Alejandro đang bận rộn với công việc của mình, đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài. Mateo nhìn ra cửa sổ và thấy một nhóm lính Tây Ban Nha đang tiến đến. “Bác sĩ, chúng ta phải đi ngay. Họ không bao giờ có ý định tốt đẹp!”
Alejandro không thể rời bỏ bệnh nhân. “Tôi không thể bỏ cô ấy lại,” anh nói kiên quyết. “Chúng ta phải tìm cách bảo vệ cô ấy.”
Đoạn đối thoại nhanh chóng trở thành cuộc tranh luận. “Nếu họ thấy bác sĩ đang chăm sóc cho người dân, họ sẽ không tha cho chúng ta đâu!” Mateo lo lắng. “Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Alejandro thở dài, tâm trạng nặng nề. “Nhưng nếu tôi đi, cô ấy sẽ chết. Tôi không thể sống với điều đó.” Anh cảm thấy ranh giới giữa lòng dũng cảm và sự ngu ngốc.
Nhóm lính đến gần, tiếng nói ồn ào của họ làm tăng thêm sự căng thẳng. Alejandro biết rằng thời gian không còn nhiều. “Mateo, hãy tìm cách giấu cô ấy,” anh ra lệnh, “Tôi sẽ đối phó với họ.”
Mateo nhăn mặt, không đồng ý. “Bác sĩ, không thể như vậy! Họ sẽ giết bác!”
“Chỉ cần làm theo lời tôi,” Alejandro kiên quyết. “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Alejandro đứng dậy, cầm chặt một con dao phẫu thuật mà anh mang theo. Anh biết rằng nếu không có biện pháp nào khác, anh sẽ phải đối diện với quân đội. Khi nhóm lính bước vào nhà, Alejandro hít một hơi sâu, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.
“Người dân ở đây đang gặp nguy hiểm,” anh nói lớn. “Tôi là bác sĩ và tôi có quyền chăm sóc cho họ!”
Một trong những người lính, một gã cao lớn với nét mặt hung dữ, chỉ tay vào Alejandro. “Mày không có quyền can thiệp vào chuyện của chúng tao, thằng ngu!”
Alejandro đứng vững, lòng kiên định. “Tôi không thể đứng nhìn khi người dân đau khổ. Họ cần tôi.”
“Mày sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn này!” gã lính gầm lên và tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc, Alejandro nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi tình huống này mà không có sự hy sinh. “Hãy để họ đi. Họ không liên quan gì đến chuyện này,” anh nói, giọng đầy quyết tâm.
Mateo đã kịp thời tìm được nơi giấu người phụ nữ. Nhưng khi nghe thấy cuộc đối đầu, anh quay lại, trái tim trĩu nặng. “Bác sĩ, không!” anh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Alejandro chuẩn bị đón nhận cơn giận dữ của bọn lính, nhưng một điều bất ngờ xảy ra. Một trong những người dân bản địa, những người mà Alejandro đã từng cứu chữa, đã xuất hiện. Họ cùng nhau tiến đến, đứng bên cạnh Alejandro, tạo thành một hàng rào bảo vệ.
“Chúng tôi sẽ không để anh ấy một mình!” một người lớn tuổi lên tiếng, giọng đầy quyết tâm.
Cuộc đối đầu trở nên căng thẳng. Alejandro cảm thấy một sức mạnh mới từ sự đoàn kết của người dân. Anh không còn cảm thấy đơn độc. “Chúng ta cùng nhau!” anh hét lên, trái tim dũng cảm của những người dân đã khiến anh tự tin hơn.
Cuối cùng, sự dũng cảm của họ đã khiến nhóm lính phải lùi lại, tuy không dễ dàng, nhưng đã mở ra một cơ hội cho Alejandro và những người dân khác.
Dưới bầu trời u ám của Santa Clara, cuộc chiến không chỉ bắt đầu từ việc chữa bệnh mà còn từ việc chống lại sự áp bức. Alejandro, Mateo và những người dân đã tìm thấy một ánh sáng giữa bóng tối, một khởi đầu mới cho cuộc chiến của họ.Chương 1: Xuyên Không
Tiểu Bảo, một luật sư nổi tiếng trong giới tư pháp hiện đại, vừa kết thúc một trong những vụ án phức tạp nhất sự nghiệp. Áp lực công việc đè nặng lên đôi vai anh suốt nhiều tháng, nhưng cuối cùng, anh đã chiến thắng. Mặc dù vậy, tâm trí anh vẫn mệt mỏi, cần một chút thư giãn.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật của mình, Tiểu Bảo quyết định đi dạo bộ quanh khu phố cũ quen thuộc. Gió đêm se lạnh, nhưng không làm dịu đi cảm giác lạc lõng trong lòng anh. Bất chợt, khi đi qua một con hẻm nhỏ ít người qua lại, một luồng ánh sáng lạ thường lóe lên từ phía trước. Tiểu Bảo dừng bước, tò mò nhìn quanh, nhưng không có gì đặc biệt. Anh bước thêm vài bước thì cảm giác chân mình dường như lún sâu xuống đất.
“Chuyện gì thế này?” – anh thốt lên, khi mặt đất dưới chân rung chuyển mạnh mẽ. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, và trước khi anh kịp phản ứng, một lực vô hình kéo anh vào xoáy lốc của ánh sáng.
Khi Tiểu Bảo tỉnh dậy, anh cảm thấy nền đất cứng dưới lưng và không khí có mùi hương của cỏ dại. Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh choáng váng. Thay vì những tòa nhà cao tầng hiện đại, anh thấy mình đang nằm giữa một con đường đất, xung quanh là những căn nhà cổ kính và người dân ăn mặc như trong phim cổ trang.
“Đây là đâu?” – Tiểu Bảo lẩm bẩm, hoang mang nhìn quanh.
Anh đứng dậy, chạm tay vào ngực mình để chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng tiếng rì rầm của những người qua lại và tiếng vó ngựa gõ nhịp trên đường không hề giống với thế giới mà anh biết. Những người dân nhìn anh với ánh mắt tò mò, như thể anh là một sinh vật kỳ lạ đến từ nơi nào đó xa lắm.
“Ngươi là ai? Tại sao mặc y phục kỳ quái như vậy?” – Một giọng nói cứng rắn vang lên sau lưng Tiểu Bảo.
Anh quay lại, đối diện với một người đàn ông trung niên mặc trang phục quan viên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bộ đồ âu phục hiện đại của Tiểu Bảo.
“Ta… Ta…,” Tiểu Bảo lúng túng. “Tôi là Tiểu Bảo. Tôi đến từ… một nơi rất xa.”
Người đàn ông nhướng mày. “Nơi xa? Ngươi nói thật kỳ lạ. Đây là thời đại nhà Đường, ngươi không biết hay sao?”
Tiểu Bảo sững sờ. “Nhà Đường? Sao có thể…?” Anh cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh trước cú sốc. “Được rồi, tôi cần thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông là ai?”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh dịu xuống đôi chút. “Ta là Lưu An, một quan chức triều đình. Ngươi rõ ràng không thuộc về nơi này, nhưng có điều gì đó ở ngươi… thú vị.” Lưu An nhìn Tiểu Bảo từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá anh.
Tiểu Bảo thở hắt ra, rồi gật đầu. “Đúng, tôi không thuộc về nơi này. Tôi đến từ tương lai, và không biết bằng cách nào tôi lại bị đưa về đây.”
“Futurum?” Lưu An khẽ nhíu mày. “Ngươi đang nói điều gì khó hiểu. Nhưng không sao, ta có cách để thử thách xem ngươi có nói thật hay không.”
Trước khi Tiểu Bảo kịp phản ứng, Lưu An vỗ tay ra hiệu cho một người lính đi tới. “Ngươi đi theo ta,” ông nói, giọng lạnh lùng. “Ta sẽ kiểm tra xem người của tương lai như ngươi có thể giúp ta hay không. Triều đình đang điều tra một vụ án mạng, và ta cần một trí tuệ sắc bén để phá giải những bí ẩn.”
Tiểu Bảo cười khổ. “Tôi là luật sư. Điều tra án mạng là công việc của tôi.”
Lưu An bật cười lớn. “Tốt, tốt! Vậy ngươi sẽ có cơ hội chứng tỏ tài năng của mình. Có một vụ án vừa xảy ra ở phủ Phu nhân Lý – chồng bà ta đột ngột qua đời, và bà ta bị tình nghi là kẻ giết người. Ngươi sẽ giúp ta điều tra.”
Tiểu Bảo lùi lại một bước. “Khoan đã, tôi không quen thuộc với hệ thống luật pháp ở đây, và còn rất nhiều điều tôi không hiểu…”
“Không quan trọng,” Lưu An ngắt lời. “Ngươi có kiến thức đặc biệt mà ta chưa từng thấy. Ta tin rằng ngươi sẽ giúp ta phá vụ án này. Nếu thành công, ngươi sẽ được hưởng nhiều đặc quyền. Còn nếu thất bại…” Ông để lại câu nói lửng lơ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của ông khiến Tiểu Bảo hiểu rằng hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
Nhìn Lưu An đầy quyết tâm, Tiểu Bảo nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. Anh phải tiếp nhận thử thách, không chỉ để tự cứu mình mà còn để tìm hiểu làm cách nào quay trở lại thế giới của mình.
“Được rồi,” Tiểu Bảo thở dài, rồi ngẩng cao đầu. “Tôi sẽ giúp ông.”
Lưu An gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. “Tốt lắm. Ngươi sẽ không thất vọng vì đã chọn con đường này.”
Cả hai bắt đầu bước đi về phía phủ Phu nhân Lý. Tiểu Bảo vừa đi vừa nhìn quanh, cố gắng nắm bắt mọi thứ xung quanh. Anh biết rằng mình không chỉ đang đối mặt với một vụ án mạng thông thường, mà còn phải đối mặt với cả một thế giới mới, đầy bí ẩn và nguy hiểm.
“Chào mừng ngươi đến với thời Đường,” Lưu An nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy sức nặng. “Tương lai của ngươi ở đây sẽ không dễ dàng, nhưng cũng vô cùng thú vị.”