Lòng Dũng Cảm Dưới Bóng Tối - Chương 2
Chương 2: Nỗi đau của người dân
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, tạo ra những vệt sáng rực rỡ trên mặt đất ẩm ướt. Tuy nhiên, không khí vẫn nặng nề và u ám, phản ánh nỗi đau của người dân trong thị trấn. Alejandro, mặc dù đã trải qua một đêm không ngủ, vẫn quyết tâm tiếp tục công việc của mình. Anh biết rằng nhiều người khác đang cần sự giúp đỡ.
“Bác sĩ Alejandro,” Mateo gọi lớn khi thấy anh bước ra khỏi ngôi nhà nơi họ đã giấu người phụ nữ. “Tình hình đang xấu đi. Dịch bệnh đã lan ra khắp nơi, và nhiều người đang chết vì thiếu thuốc men.”
“Chúng ta phải tập hợp những người còn lại,” Alejandro đáp, gương mặt anh nghiêm nghị. “Chúng ta cần phải giúp đỡ càng nhiều càng tốt.”
Họ đi bộ qua các con phố nhỏ hẹp, nơi những người dân bản địa đang nhìn họ bằng ánh mắt đầy lo lắng. Mỗi bước đi của Alejandro đều khiến những kỷ niệm về nỗi đau hiện lên trong đầu. Những hình ảnh của những người phụ nữ khóc, những đứa trẻ đói khát, và những người cha, người mẹ bất lực đã trở thành một phần không thể tách rời trong tâm trí anh.
“Bác sĩ,” một giọng nói yếu ớt gọi từ phía bên phải. Alejandro quay lại và thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt mày nhăn nheo, tay run rẩy. “Tôi nghe nói bác sĩ đã giúp đỡ nhiều người. Xin hãy cứu con trai tôi, nó đang nằm trong nhà, sốt cao và không thể cử động.”
“Đưa tôi đến với cậu bé,” Alejandro nói, không do dự. “Mateo, theo tôi!”
Hai người nhanh chóng theo chân người đàn ông lớn tuổi đến một ngôi nhà nhỏ ở phía cuối con phố. Khi bước vào, họ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang nằm trên giường, mặt đỏ ửng vì sốt. Mồ hôi nhễ nhại trên trán cậu bé. Alejandro lập tức kiểm tra tình trạng của cậu.
“Mateo, hãy đi tìm nước và một số thảo dược từ rừng. Tôi cần những gì tốt nhất mà chúng ta có thể tìm được,” Alejandro ra lệnh.
“Vâng, bác sĩ!” Mateo lập tức chạy đi.
Alejandro lấy ra bộ dụng cụ y tế của mình và bắt đầu kiểm tra cậu bé. “Này, con trai,” anh nói nhẹ nhàng, “ta sẽ giúp con. Hãy cố gắng giữ bình tĩnh.” Cậu bé mở mắt, nhìn Alejandro với vẻ hoang mang và lo lắng.
“Mẹ đâu?” cậu hỏi, giọng yếu ớt.
“Mẹ sẽ trở về rất nhanh thôi,” Alejandro trấn an. “Con chỉ cần tập trung vào việc hồi phục sức khỏe.”
Trong khi đó, Mateo quay lại với một chậu nước và một ít thảo dược. Alejandro bắt đầu làm các bước cần thiết để chữa trị cho cậu bé. Họ cùng nhau làm việc chăm chỉ, nhưng Alejandro có thể cảm nhận được nỗi lo sợ trong không khí. Anh biết rằng thời gian đang trôi qua và sự sống của cậu bé phụ thuộc vào sự nhanh nhạy của họ.
“Mình không thể để mất thêm một mạng sống nào nữa,” Alejandro thì thầm với chính mình, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải làm hết sức mình.”
Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, cậu bé đã bắt đầu bình tĩnh lại. “Con cảm thấy mát hơn,” cậu nói, đôi mắt mở to hơn. “Cảm ơn bác sĩ.”
“Con hãy nghỉ ngơi,” Alejandro khuyên. “Tôi sẽ ở đây với con cho đến khi con khỏe lại.”
Khi trời bắt đầu tối, Alejandro và Mateo rời khỏi ngôi nhà đó, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi biết rằng cậu bé đã ổn định hơn. Tuy nhiên, nỗi lo âu vẫn chưa buông tha cho họ. Họ biết rằng còn rất nhiều người cần được giúp đỡ.
“Mọi chuyện sẽ không dễ dàng,” Mateo nói khi đi bộ bên cạnh Alejandro. “Bọn lính vẫn đang theo dõi chúng ta. Họ không thích bác sĩ giúp đỡ người dân.”
“Tôi không thể đứng nhìn khi người khác đau khổ,” Alejandro đáp, giọng kiên quyết. “Nếu tôi không đứng lên, thì ai sẽ?”
“Bác sĩ, tôi kính trọng sự dũng cảm của bác, nhưng chúng ta cũng phải tìm cách an toàn hơn,” Mateo nhắc nhở. “Có nhiều người đang theo dõi chúng ta. Họ không chỉ là lính, mà còn có những người phụ trách kiểm soát mọi thứ.”
Alejandro dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Mateo. “Tôi hiểu điều đó, nhưng nếu chúng ta lùi bước, chúng ta sẽ để họ tiếp tục tàn bạo. Tôi không thể sống với điều đó.”
Mateo gật đầu, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện hữu trên gương mặt anh. “Thôi được, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Hãy cùng nhau lập kế hoạch.”
Họ dừng lại bên bờ một con suối nhỏ, nơi nước chảy róc rách. Alejandro ngồi xuống, nhặt một viên đá, suy nghĩ về những gì họ cần làm. “Có thể chúng ta nên tổ chức một cuộc họp với những người dân khác,” anh đề xuất. “Chúng ta có thể thu thập tài nguyên và thông tin để giúp đỡ nhiều người hơn.”
“Tôi đồng ý,” Mateo nói. “Nhưng chúng ta cần phải làm điều đó trong bí mật, không để bọn lính phát hiện.”
“Chúng ta sẽ gửi lời mời đến những người đáng tin cậy,” Alejandro nói, cảm thấy động lực từ sự đoàn kết. “Nếu họ biết rằng chúng ta đang nỗ lực giúp đỡ nhau, họ sẽ không thể dập tắt hy vọng của chúng ta.”
Khi tối dần, Alejandro và Mateo trở về nơi ở tạm thời của họ, nơi mà những người dân còn lại đã tụ tập. Họ gặp gỡ từng người, chia sẻ những câu chuyện về những nỗi đau mà họ đã trải qua và cách mà Alejandro đã cứu chữa những người bị bệnh.
“Chúng ta không chỉ là nạn nhân,” Alejandro nói trong một cuộc họp nhỏ. “Chúng ta là những người có thể làm thay đổi số phận của chính mình. Chúng ta phải cùng nhau đứng lên.”
Khi mọi người bắt đầu hiểu được sức mạnh của sự đoàn kết, Alejandro cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng. Anh không còn cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến này. Họ đã cùng nhau vạch ra những kế hoạch để giúp đỡ những người cần thiết nhất trong thị trấn.
“Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau,” Mateo nói, nắm chặt tay Alejandro. “Đây mới chỉ là bắt đầu, nhưng nếu chúng ta đoàn kết, không gì có thể ngăn cản chúng ta.”
Và trong ánh lửa bập bùng, một kế hoạch mới đã được hình thành. Cuộc chiến chống lại sự tàn bạo của thực dân không chỉ là nhiệm vụ của một bác sĩ, mà là trách nhiệm của toàn bộ cộng đồng. Những bước đầu tiên đã được thực hiện, và Alejandro cảm nhận được một sức mạnh không thể ngăn cản từ sự đoàn kết của những người dân nơi đây.