Lòng Dũng Cảm Dưới Bóng Tối - Chương 4
Chương 4: Những cuộc xung đột không ngừng
Santa Clara, dù được ánh nắng rực rỡ bao phủ, nhưng những bóng đen vẫn lởn vởn trong tâm trí của Alejandro. Những gì anh đã thấy và nghe về nỗi đau của người dân vẫn vang vọng trong tâm trí anh. Thời gian trôi qua, nhưng tình hình không hề cải thiện. Dịch bệnh tiếp tục lan rộng, và sự tàn bạo của quân đội Tây Ban Nha càng lúc càng gia tăng.
Hôm nay, Alejandro và Mateo quyết định tổ chức một buổi họp cộng đồng để thông báo về tình trạng sức khỏe của những người dân mà họ đã giúp đỡ và cách thức ngăn ngừa dịch bệnh. Họ muốn tạo ra một mạng lưới hỗ trợ, nhưng sự lo lắng và sợ hãi của người dân vẫn còn hiện hữu.
“Chúng ta phải hành động ngay hôm nay,” Alejandro nói khi mọi người bắt đầu tụ tập tại ngôi nhà cũ. “Nếu chúng ta không giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta sẽ không thể vượt qua thời điểm khó khăn này.”
Mateo đứng cạnh Alejandro, nhìn những gương mặt lo lắng của những người dân. “Tôi biết nhiều bạn đang sợ hãi. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta không đơn độc. Chúng ta phải bảo vệ nhau.”
Buổi họp diễn ra trong không khí căng thẳng. Một người phụ nữ lên tiếng: “Bác sĩ, nếu bọn lính phát hiện ra chúng ta đang giúp đỡ nhau, họ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Alejandro thở dài, cảm nhận nỗi lo lắng lan tỏa. “Tôi hiểu điều đó. Nhưng nếu chúng ta không đứng lên, những gì đang xảy ra sẽ trở thành ác mộng không dứt. Hãy cùng nhau bảo vệ nhau.”
Buổi họp tiếp tục diễn ra, và cuối cùng, họ đã quyết định thành lập các nhóm nhỏ để tuần tra và kiểm tra tình hình sức khỏe trong cộng đồng. Mọi người bắt đầu cảm thấy tự tin hơn khi nghĩ đến việc giúp đỡ nhau.
Khi cuộc họp kết thúc, Alejandro và Mateo quay trở lại với công việc thường nhật. Họ di chuyển qua các con phố, chăm sóc những người bệnh. Nhưng khi họ gần đến một khu vực gần bờ sông, tiếng ồn từ xa vang lên, và một nhóm lính Tây Ban Nha xuất hiện.
“Chạy!” Mateo hét lên, nhưng đã quá muộn. Những người lính đã nhìn thấy họ.
“Mày là ai? Tại sao lại ở đây?” một người lính gầm lên, chỉ tay vào Alejandro.
“Tôi là bác sĩ. Tôi đang giúp đỡ những người bệnh,” Alejandro đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Giúp đỡ? Mày nghĩ mày có quyền gì để can thiệp vào chuyện của chúng tao?” Người lính lớn tiếng, bước lại gần hơn, khuôn mặt đầy thù địch.
Alejandro biết rằng đây không phải là lúc để tranh cãi. “Nếu các bạn cần sự giúp đỡ, tôi có thể điều trị cho những người bệnh mà các bạn đang chăm sóc,” anh đề xuất, cố gắng làm dịu tình hình.
“Chúng tao không cần mày! Mày đã phạm phải sai lầm lớn!” người lính quát, chuẩn bị xông lên.
Mateo cảm thấy tình hình trở nên nguy hiểm. “Chúng ta phải đi, bác sĩ!” anh khuyên, nhưng Alejandro vẫn đứng vững.
“Không, chúng ta không thể lùi bước,” Alejandro nói, cảm thấy sức mạnh từ lòng tin của những người dân. “Chúng ta phải bảo vệ người dân.”
Bỗng, một tiếng súng vang lên. Alejandro quay lại, thấy một người lính đã bắn lên trời, tạo ra một tiếng nổ lớn. “Chạy ngay, hoặc tao sẽ không ngần ngại bắn cả hai mày!” hắn gầm lên.
“Chúng ta phải chạy!” Mateo kéo Alejandro, nhưng anh không muốn rời xa những người dân. “Hãy để họ biết rằng chúng ta sẽ không chịu khuất phục!”
“Bác sĩ, chúng ta phải rút lui,” Mateo nài nỉ, nhìn vào mắt Alejandro, nơi mà sự kiên định nhưng cũng tràn đầy lo âu.
Nhưng trước khi Alejandro kịp phản ứng, một nhóm lính khác xuất hiện, bao vây họ. “Tóm lấy chúng!” một chỉ huy ra lệnh.
Cảm giác tuyệt vọng và lo lắng lan tỏa trong lòng Alejandro. “Mateo, hãy tìm cách đưa những người bệnh đến nơi an toàn,” anh nói. “Tôi sẽ đối phó với bọn lính.”
“Không, bác sĩ! Đừng mạo hiểm!” Mateo phản đối, nhưng Alejandro đã quyết tâm.
“Tôi sẽ không để ai bị tổn thương vì sự tàn bạo này!” Alejandro khẳng định, và trong khoảnh khắc, anh cảm thấy một ngọn lửa trong lòng.
Lính Tây Ban Nha tiến lại gần, và Alejandro biết rằng anh không thể lùi bước. Anh phải đứng lên không chỉ cho bản thân mà còn cho tất cả những người đã đau khổ trong im lặng.
“Mày không có quyền quyết định,” Alejandro hét lên, đối diện với nhóm lính. “Tôi sẽ không rời bỏ người dân của mình!”
Nhóm lính, bối rối trước sự dũng cảm của Alejandro, lùi lại một bước. Một trong những người lính chỉ tay vào anh, “Mày đang tìm cái chết, thằng ngu!”
Alejandro bước tới, ánh mắt kiên định. “Nếu tôi phải chết vì cứu người khác, tôi sẽ chấp nhận. Nhưng tôi sẽ không chịu khuất phục trước sự áp bức!”
Mateo, chứng kiến sự dũng cảm của Alejandro, cảm thấy một sức mạnh mới trong lòng. “Tôi sẽ không rời bỏ bác!” anh hét lên. “Chúng ta sẽ đứng cùng nhau!”
Sự đoàn kết của cả hai khiến những người lính bối rối. Alejandro và Mateo đứng vững, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
“Đừng lại gần!” Alejandro nói, giọng đầy quyền lực. “Chúng ta là người dân, và chúng ta sẽ không để các người tiếp tục tàn bạo!”
Nhưng chỉ huy lính Tây Ban Nha vẫn giữ thái độ hung hăng. “Bắt lấy chúng!” hắn gào lên, ra lệnh cho đồng đội.
Khi cuộc xung đột bắt đầu, Alejandro cảm thấy áp lực đè nặng. Tuy nhiên, anh biết rằng sự dũng cảm không chỉ nằm ở việc chiến đấu mà còn ở việc bảo vệ những người yếu đuối. Với lòng quyết tâm, anh nhìn vào mắt Mateo và hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
“Chúng ta sẽ không để họ chiến thắng,” Alejandro nói, quyết tâm không từ bỏ.
Giữa những tiếng súng nổ và tiếng la hét, một cuộc chiến không chỉ giữa người và người mà còn là cuộc chiến giữa lòng dũng cảm và sự tàn bạo. Alejandro và Mateo cùng nhau đứng lên, quyết tâm bảo vệ những gì mà họ yêu quý. Cuộc chiến không dễ dàng, nhưng họ biết rằng nếu không bắt đầu, sẽ không bao giờ có một kết thúc tốt đẹp.