Lòng Dũng Cảm Dưới Bóng Tối - Chương 5
Chương 5: Sự hy sinh
Santa Clara vẫn chìm trong bóng tối của nỗi sợ hãi và sự tàn bạo. Sau cuộc xung đột với lính Tây Ban Nha, không khí trong thị trấn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những người dân cảm thấy bất an, trong khi Alejandro và Mateo phải đối mặt với hậu quả của cuộc chiến mà họ không hề mong muốn.
“Bác sĩ, chúng ta phải rời khỏi đây,” Mateo nói, lo lắng nhìn quanh. “Bọn lính sẽ không để yên cho chúng ta đâu. Họ sẽ quay lại.”
“Chúng ta không thể rời bỏ người dân,” Alejandro kiên quyết đáp, giọng nói đầy quyết tâm. “Họ cần chúng ta, và tôi không thể bỏ mặc họ lúc này.”
Mateo nhìn Alejandro với ánh mắt đầy sự bất an. “Bác sĩ, nhưng nếu bọn lính bắt được chúng ta, mọi nỗ lực của bác sẽ trở thành vô nghĩa.”
“Có thể,” Alejandro thừa nhận, “nhưng tôi không thể sống với cảm giác mình đã từ bỏ những người cần sự giúp đỡ. Chúng ta phải tổ chức lại và giúp đỡ những người đang bị bệnh.”
Họ quyết định tổ chức một buổi họp kín vào tối hôm đó để thông báo cho những người dân mà họ đã giúp đỡ và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo. Trong khi đó, Alejandro cũng cảm thấy có điều gì đó nặng nề trong lòng mình. Anh nhớ lại những lời hứa với bản thân về việc cứu chữa cho mọi người.
Tối hôm đó, mọi người tụ tập tại ngôi nhà cũ. Không khí có phần căng thẳng nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. Alejandro đứng trước đám đông, nhìn vào những gương mặt quen thuộc. “Tôi biết mọi người đều lo lắng. Nhưng chúng ta phải đứng vững trước những thử thách này. Chúng ta không đơn độc.”
Một người phụ nữ lớn tuổi đứng lên. “Chồng tôi bị ốm nặng. Ông ấy không còn nhiều thời gian. Tôi không biết phải làm gì,” bà khóc.
Alejandro bước tới, cảm nhận được nỗi đau của bà. “Chúng tôi sẽ làm hết sức để giúp ông. Hãy đưa tôi đến chỗ ông ấy,” anh nói, lòng đầy sự quyết tâm.
Mateo, thấy sự lo lắng trong mắt Alejandro, nói: “Bác sĩ, chúng ta cần cẩn thận. Nếu bọn lính biết được…”
“Chúng ta không thể lùi bước,” Alejandro đáp, và Mateo hiểu rằng không gì có thể thay đổi quyết định của anh. “Hãy dẫn tôi đến chỗ ông ấy.”
Ngôi nhà của người phụ nữ nằm ở một góc xa xôi của thị trấn. Họ đi qua những con phố vắng vẻ, lắng nghe từng âm thanh nhỏ. Trái tim Alejandro đập thình thịch, cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra.
Khi đến nơi, Alejandro thấy người đàn ông lớn tuổi nằm trên giường, mặt nhợt nhạt và thở yếu ớt. “Ông ơi, tôi là bác sĩ Alejandro. Tôi sẽ giúp ông,” Alejandro nói, nhưng không thấy ông đáp lại.
Người phụ nữ đứng bên cạnh, nước mắt tràn đầy. “Ông ấy đã không ăn uống gì nhiều ngày qua. Tôi không biết phải làm sao.”
Alejandro bắt đầu kiểm tra tình trạng của ông. “Chúng ta cần phải cho ông ấy uống nước và ăn một chút thức ăn nhẹ. Mateo, hãy giúp tôi.”
Mateo nhanh chóng tìm nước và một số thức ăn đơn giản. Nhưng khi Alejandro đang làm việc, một tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên. Tim Alejandro đập thình thịch. “Bác sĩ! Có lính ở ngoài!” Mateo thì thầm.
Alejandro hít một hơi sâu. “Chúng ta không thể để họ phát hiện ra chúng ta ở đây. Hãy giấu ông ấy,” anh nói, nhanh chóng quyết định.
Mateo và người phụ nữ đưa người đàn ông vào một phòng nhỏ bên cạnh, trong khi Alejandro đứng gần cửa. Tiếng bước chân ngày càng gần, và trái tim Alejandro như ngừng đập.
“Mở cửa! Chúng ta biết có người ở trong đó!” một giọng nói cộc cằn vang lên từ bên ngoài.
Alejandro cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập, nhưng anh cũng biết rằng phải giữ bình tĩnh. “Tôi là bác sĩ,” anh kêu lớn. “Tôi đang giúp đỡ một người bệnh. Xin hãy kiên nhẫn!”
“Không có ai quan tâm đến việc mày đang giúp đỡ ai! Mở cửa ngay!” giọng nói trở nên hung hãn hơn.
Alejandro biết rằng thời gian đang chạy đua với họ. “Mateo, hãy đưa ông ấy vào chỗ khác!” anh thì thầm, nhưng không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Chúng ta sẽ phải đánh liều,” Mateo nói, ánh mắt đầy lo lắng.
Bất ngờ, cánh cửa bị đẩy ra. Một nhóm lính xông vào, khuôn mặt họ đầy thù địch. “Mày đã không nghe thấy lệnh của chúng tao sao?” một người lính gầm lên, chỉ tay vào Alejandro.
Alejandro cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi đang làm việc. Nếu các bạn cần tôi, hãy đợi một chút,” anh nói, cố gắng làm dịu tình hình.
“Tao không có thời gian chờ đợi! Lôi mày ra đây!” người lính đó gầm lên và tiến lại gần.
Mateo, thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, chạy đến bên Alejandro. “Chạy đi! Chúng ta không thể ở đây!” anh kêu lên.
Nhưng Alejandro đã quyết định. “Không, chúng ta phải bảo vệ người dân. Tôi không thể rời bỏ họ,” anh khẳng định.
“Mày sẽ phải trả giá!” người lính tức giận, và chỉ trong khoảnh khắc, một cuộc xung đột đã nổ ra. Alejandro cảm thấy bất lực khi thấy những người lính lấn tới.
“Mateo, giúp đỡ họ!” anh hét lên, nhưng đã quá muộn. Một trong những người lính đã xông tới, tóm lấy Alejandro và kéo anh ra ngoài.
“Người dân không cần mày nữa!” hắn gào lên, và Alejandro cảm thấy tức giận, nhưng anh biết rằng mình không thể làm gì khi đứng một mình.
“Mày không thể làm vậy!” Mateo hô to, nhưng sự bạo lực đã bùng nổ. Trong khi đó, những người lính khác đã xông vào phòng, nơi người đàn ông lớn tuổi đang nằm.
“Chúng ta phải đi!” Alejandro hét lên, nhưng chân anh như bị đóng băng khi thấy một trong những người lính đã xông vào và lôi người đàn ông ra khỏi giường.
“Không! Đừng!” người phụ nữ gào lên, nhưng tiếng la hét của bà bị át đi bởi tiếng cười chế nhạo của lính.
Alejandro cảm thấy một cơn tức giận dữ dội. “Đứng lại! Đừng chạm vào ông ấy!” anh gào lên, nhưng không có ai nghe thấy.
Trong cơn giận dữ, Mateo lao tới, quyết tâm bảo vệ Alejandro và người dân. “Chúng ta sẽ không để họ làm tổn thương ai nữa!” anh hét lên.
“Mày sẽ phải trả giá cho sự ngu ngốc này!” một người lính quát lên, và ngay lập tức, tiếng súng vang lên. Alejandro cảm thấy mọi thứ chao đảo.
“Mateo!” anh kêu lên, chạy tới chỗ bạn mình, nhưng đã quá muộn. Mateo ngã xuống, người đầy máu. Alejandro cảm thấy thế giới xung quanh mình như sụp đổ. “Không! Không!” anh gào lên, quỳ xuống bên cạnh Mateo.
Mateo, mặc dù đau đớn, vẫn cố gắng mỉm cười. “Bác sĩ, tôi… tôi không sao,” anh nói, nhưng ánh mắt đã trở nên mờ dần. “Cứu… cứu người dân.”
Alejandro cảm thấy một cơn đau đớn tột cùng. “Không, không! Tôi không thể để điều này xảy ra!” Anh ôm lấy Mateo, nước mắt tràn khóe mắt. “Tôi sẽ không để điều này xảy ra nữa!”
Người lính cười nhạo, “Chỉ một bác sĩ ngu ngốc như mày mới nghĩ có thể chống lại chúng tao!”
Alejandro cảm thấy một sức mạnh từ nỗi đau trong lòng. “Tôi sẽ không bỏ cuộc,” anh nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Tôi sẽ đứng lên vì những người mà tôi yêu thương.”
Khi lính Tây Ban Nha chuẩn bị xông vào lần nữa, Alejandro biết rằng anh không thể chỉ đứng nhìn. Anh phải chiến đấu, không chỉ cho bản thân mà còn cho tất cả những người đã đau khổ.
“Đừng!” Alejandro hét lên, đứng dậy, mặc dù tay vẫn run rẩy. “Tôi sẽ bảo vệ những người dân này!”
Giữa những tiếng súng, tiếng la hét và nước mắt, Alejandro đã quyết định sẽ không để sự tàn bạo thắng cuộc. Anh cảm nhận được sức mạnh từ nỗi đau của Mateo và lòng quyết tâm bảo vệ cộng đồng.
Trong khoảnh khắc định mệnh đó, Alejandro đã xác định rằng cuộc chiến không chỉ là về sự sống còn, mà còn về lòng nhân ái và tình yêu thương. Anh sẽ không để sự hy sinh của Mateo trở nên vô nghĩa.