Lòng Dũng Cảm Dưới Bóng Tối - Chương 7
Chương 7: Thách thức từ chính quyền
Bầu không khí trong Santa Clara bắt đầu có sự thay đổi. Sau khi thành lập nhóm bảo vệ cộng đồng, Alejandro và những người dân nơi đây cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Họ tổ chức các cuộc họp thường xuyên, chia sẻ kinh nghiệm và chăm sóc cho những người bệnh. Sự đoàn kết đã giúp họ vượt qua nhiều thử thách, nhưng Alejandro biết rằng bóng tối vẫn đang lơ lửng.
Một buổi chiều, khi Alejandro đang kiểm tra sức khỏe cho một nhóm trẻ em trong thị trấn, Mateo, một người thanh niên trong nhóm bảo vệ, vội vã chạy đến. “Bác sĩ! Có tin xấu! Một nhóm lính Tây Ban Nha đang tiến đến đây!”
Alejandro cảm thấy tim mình đập mạnh. “Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị. Gọi mọi người lại, để họ biết rằng chúng ta cần phải cảnh giác!”
Chỉ trong vài phút, những người dân đã tập trung lại xung quanh Alejandro. “Bọn lính đã biết về nhóm bảo vệ của chúng ta,” Mateo nói. “Họ đang đến để tìm kiếm chúng ta và muốn dập tắt những gì chúng ta đang làm.”
“Chúng ta không thể hoảng sợ,” Alejandro khẳng định. “Chúng ta đã cùng nhau xây dựng một cộng đồng mạnh mẽ. Bây giờ là lúc để chứng tỏ rằng chúng ta không phải là những nạn nhân!”
Người dân xung quanh gật đầu, lòng đầy quyết tâm. Họ đã phải trải qua quá nhiều mất mát và đau khổ để cho phép sự sợ hãi cản trở bước tiến của mình.
“Mọi người hãy chuẩn bị. Chúng ta cần phải có một kế hoạch,” Alejandro nói. “Mateo, hãy cùng tôi đi đến bờ sông, nơi chúng ta có thể giấu những người yếu đuối. Chúng ta không thể để họ rơi vào tay lính.”
Khi Alejandro và Mateo đến bờ sông, họ bắt đầu di chuyển những người dân cần giúp đỡ đến nơi an toàn. Những đứa trẻ và người lớn tuổi được đưa đi dưới sự bảo vệ của các thành viên trong nhóm.
“Mau lên, hãy nhanh chóng!” một phụ nữ lớn tiếng ra hiệu cho những đứa trẻ. “Chúng ta không còn nhiều thời gian!”
Khi mọi người đang vội vã chạy trốn, tiếng bước chân và tiếng ồn từ xa bắt đầu vang lên. “Họ đến gần rồi!” một người đàn ông hét lên, giọng đầy lo lắng.
“Chúng ta phải đứng lên và bảo vệ nhau!” Alejandro kêu gọi. “Hãy tạo thành một hàng rào!”
Khi nhóm lính Tây Ban Nha xuất hiện, Alejandro có thể thấy rõ vẻ thù địch trên gương mặt của họ. “Mau ra đây! Chúng ta biết có người đang ẩn nấp!” một chỉ huy hô lớn.
Alejandro cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. “Chúng ta phải đối mặt với họ,” anh nói, ánh mắt kiên định. “Không thể lùi bước.”
“Nhưng nếu chúng ta không có vũ khí…” Mateo nói, giọng lo lắng.
“Chúng ta không cần vũ khí. Chúng ta có sức mạnh của tình đoàn kết,” Alejandro đáp, tự tin. “Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Nhóm lính bắt đầu tiến lại gần hơn, và Alejandro đứng vững giữa nhóm dân. “Chúng ta không làm gì sai cả! Chúng ta chỉ muốn sống trong hòa bình!” anh hét lên.
Một người lính tiến lên, khuôn mặt đầy thách thức. “Mày nghĩ mày có thể đứng đây và nói như vậy sao? Mày đã vi phạm luật lệ của chúng tao!”
Alejandro cảm thấy những người dân bên cạnh mình cũng đang run sợ, nhưng anh vẫn giữ vững tâm lý. “Chúng tôi là người dân và chúng tôi có quyền sống,” anh nói, giọng nói vẫn đầy quyết tâm. “Chúng tôi không còn sợ hãi nữa.”
“Bắt chúng lại!” chỉ huy ra lệnh, và lập tức, một nhóm lính lao về phía Alejandro và những người dân.
“Chạy đi!” Alejandro kêu lên, và mọi người bắt đầu chạy về phía bờ sông. Nhưng một số lính đã nhanh chóng chặn lại.
“Đừng! Đừng bắt họ!” Mateo hét lên, lao về phía một trong những người lính đang chuẩn bị bắt giữ một phụ nữ. Nhưng một cú đấm mạnh từ phía sau khiến anh ngã xuống đất.
“Mateo!” Alejandro kêu lên, nhưng không thể làm gì. Anh và những người dân còn lại phải chạy để cứu lấy bản thân.
“Chúng ta phải rời khỏi đây!” một người đàn ông kêu lên, nắm lấy tay Alejandro. “Đi, mau!”
Alejandro không thể nhìn thấy Mateo giữa đám đông, nhưng anh không thể để sự lo lắng làm cho mình chùn bước. “Đi nào! Chúng ta phải bảo vệ nhau!” anh hô lên, và mọi người chạy về phía bờ sông, nơi mà họ có thể tìm được nơi ẩn náu.
Khi đến bờ sông, Alejandro quay lại nhìn. Họ đã thoát khỏi những lính, nhưng vẫn còn nhiều người chưa có mặt. “Chúng ta phải tìm Mateo!” anh kêu lên, nhưng không thấy ai đáp lại.
“Mọi người đang ở đâu?” một giọng nói vang lên từ phía sau, và Alejandro quay lại. Đó là Juan, người đàn ông lớn tuổi mà anh đã gặp trước đây. “Tôi không thấy Mateo đâu cả.”
“Chúng ta không thể để Mateo lại,” Alejandro nói, lòng đau đớn. “Chúng ta phải quay lại và tìm cậu ấy!”
Juan lắc đầu. “Chúng ta không thể trở lại. Nếu bọn lính tìm thấy, tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta cần phải giữ an toàn cho những người còn lại.”
“Nhưng nếu chúng ta không làm gì, Mateo sẽ không còn cơ hội nào!” Alejandro cảm thấy sự bực bội dâng lên trong lòng. Anh không thể chấp nhận việc bỏ rơi bạn mình.
Nhưng Juan tiếp tục: “Bác sĩ, hãy nhớ rằng sự sống còn của những người dân khác phụ thuộc vào chúng ta. Chúng ta cần phải tập hợp lại và bảo vệ họ.”
Alejandro cảm thấy đau đớn khi phải chấp nhận điều này. “Được rồi,” anh nói, giọng đầy quyết tâm nhưng cũng đầy nỗi buồn. “Chúng ta sẽ không từ bỏ Mateo. Chúng ta sẽ trở lại, nhưng trước tiên, hãy đảm bảo rằng mọi người đều an toàn.”
Tối hôm đó, cả nhóm tìm đến một nơi ẩn nấp an toàn bên bờ sông. Họ nhóm lửa và tổ chức cuộc họp để lên kế hoạch cho những gì tiếp theo. Mọi người đều cảm thấy lo lắng và bất an, nhưng Alejandro biết rằng họ phải tìm được sức mạnh trong lòng.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Mateo đã hy sinh vì tất cả chúng ta, và chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ những gì quý giá nhất,” Alejandro nói, giọng mạnh mẽ. “Chúng ta sẽ tìm kiếm những người đã bị bắt và giúp đỡ họ.”
Ngọn lửa bập bùng sáng rực lên, như một biểu tượng của lòng dũng cảm và sự kiên định. Alejandro cảm thấy mọi người đang nhìn vào anh với sự hy vọng. Dù tình hình khó khăn, nhưng sự đoàn kết sẽ mang lại cho họ sức mạnh để vượt qua mọi thử thách.
Và trong trái tim Alejandro, một niềm tin mới đã được thắp lên. Họ sẽ không từ bỏ, không bao giờ từ bỏ, cho đến khi tất cả được tự do. Sự tàn bạo của thực dân sẽ không thể ngăn cản được sức mạnh của tình người.