Lưới Trời Lồng Lộng - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không Bất Đắc Dĩ
Tiểu Bảo, một luật sư hiện đại, rời khỏi tòa án với tâm trạng mệt mỏi sau khi hoàn thành một vụ kiện căng thẳng. Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường lập lòe phản chiếu qua kính xe ô tô của anh. “Cuối cùng cũng xong!” – anh thở dài, thả lỏng cơ thể vào ghế, tay lái xe về nhà. Nhưng không ngờ, chỉ một vài phút sau, ánh đèn chói lóa xuất hiện trước mắt anh. Tiểu Bảo cố gắng phanh xe, nhưng vô ích. Một vụ va chạm mạnh xảy ra, ánh sáng lóa lên trong tâm trí anh, và rồi mọi thứ tối đen.
Khi Tiểu Bảo mở mắt ra, anh không còn nghe tiếng xe cộ hay cảm nhận được không khí ồn ào của thành phố. Thay vào đó, mùi đất ẩm ướt và tiếng chim hót vang lên xung quanh. Tiểu Bảo bật dậy, nhìn quanh. Trước mắt anh là một con đường nhỏ, hai bên là những ngôi nhà cổ kính mái ngói âm dương, những người đàn ông mặc áo dài truyền thống và phụ nữ đội nón lá, họ nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Tiểu Bảo tự hỏi, lòng đầy hoang mang. “Đây không phải là nơi mình biết.”
Anh đứng lên, lắc đầu để cố gắng tỉnh táo hơn. Nhưng khi nhìn thấy những bộ trang phục cổ xưa xung quanh, anh không thể nào phủ nhận được sự thật rằng mình đã xuyên không.
Bỗng nhiên, một nhóm binh lính mặc áo giáp từ xa chạy tới, trên tay cầm kiếm và giáo, tiếng hô to rõ ràng:
“Bắt hắn lại! Kẻ lạ mặt!”
“Hả?” – Tiểu Bảo giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì anh đã bị bao vây. Một tên lính bước tới, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
“Ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở đây mà không có giấy tờ thông hành?” – hắn hét lớn.
Tiểu Bảo đứng yên, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi… tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ vừa… bị tai nạn, và tỉnh dậy ở đây thôi.”
Tên lính nhếch mép, giọng lạnh lùng: “Không biết? Ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ bị lừa thế sao? Lính đâu, áp giải hắn về phủ!”
Tiểu Bảo bị trói tay, không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo. Khi bị dẫn đi, lòng anh tràn ngập lo lắng. “Làm sao mình có thể chứng minh được mình không phải gián điệp trong cái thời đại này chứ?” Anh thầm nghĩ, mắt nhìn quanh, cố gắng tìm một phương cách thoát thân.
Tại phủ của Triệu Quý, quan lớn của vùng này, Tiểu Bảo được dẫn vào trong. Triệu Quý ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén quan sát kẻ lạ mặt trước mặt.
“Ngươi là ai? Và tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” – Triệu Quý cất giọng, lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Tiểu Bảo hít sâu, hiểu rằng lúc này sự khôn ngoan của mình chính là vũ khí duy nhất. “Thưa đại nhân, tôi thật sự không biết mình đã đến đây bằng cách nào. Tôi tên là Tiểu Bảo, trước đây là một… à, một viên chức trong một vùng xa. Tôi bị tai nạn và khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây.”
Triệu Quý nhướn mày, nhưng vẫn tỏ vẻ không tin: “Ngươi nói dối rất tài. Nếu ngươi thật sự không phải gián điệp, tại sao không có giấy tờ tùy thân? Ngươi có biết nơi đây không chào đón những kẻ lạ mặt?”
Tiểu Bảo hiểu rằng mình cần phải thuyết phục vị quan này. Anh nhớ lại những phiên tòa mà mình đã tham gia, nơi những lời lẽ sắc bén của anh luôn đánh gục đối thủ. “Thưa đại nhân, tôi hiểu sự nghi ngờ của ngài. Nếu tôi ở vị trí của ngài, tôi cũng sẽ không dễ dàng tin người khác. Nhưng xin ngài hãy cân nhắc: nếu tôi là gián điệp, tại sao tôi lại xuất hiện một cách lộ liễu thế này? Tôi không có vũ khí, không có đồng phạm. Tôi chỉ là một kẻ lạc đường.”
Triệu Quý im lặng trong giây lát, vẻ mặt vẫn đầy nghi ngờ nhưng dường như có chút mềm mỏng hơn. “Ngươi nói cũng có lý. Nhưng dù thế nào, ta không thể thả ngươi đi ngay lập tức. Ngươi sẽ bị giữ lại để điều tra thêm.”
Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh không bị xử tử ngay lập tức. Nhưng anh biết đây chỉ là bước đầu tiên trong việc thoát khỏi tình cảnh oái oăm này. “Tôi hiểu, đại nhân. Tôi sẵn sàng hợp tác.”
Triệu Quý nhìn Tiểu Bảo một cách kỹ lưỡng. “Nếu ngươi muốn chứng minh mình vô tội, ngươi phải giúp ta giải quyết một vấn đề.”
Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò: “Vấn đề gì thưa đại nhân?”
Triệu Quý khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị: “Vài năm nay, số tiền thuế thu về từ các làng không đủ để nộp cho triều đình, và ta nghi ngờ có kẻ đã biển thủ công quỹ. Dù đã nhiều lần điều tra nhưng không thể tìm ra bằng chứng rõ ràng. Nếu ngươi thật sự thông minh và khéo léo như lời ngươi nói, hãy giúp ta vạch trần kẻ gian.”
Tiểu Bảo không khỏi bất ngờ trước lời đề nghị này. Anh hiểu rằng đây là cơ hội để chứng minh mình không phải gián điệp và tìm cách sống sót trong thời đại xa lạ này. Với kiến thức pháp lý từ thời hiện đại, anh tin rằng mình có thể giúp Triệu Quý phá án.
Tiểu Bảo mỉm cười nhẹ, rồi khẽ gật đầu. “Tôi sẽ làm hết sức mình, thưa đại nhân.”
Trong tâm trí Tiểu Bảo lúc này, hàng loạt câu hỏi vẫn chưa có lời giải. Nhưng điều chắc chắn là anh phải dùng tất cả khả năng của mình để đối phó với tình thế mới. Liệu anh có thể thành công và trở về thời đại của mình, hay sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở nơi này?