Lưới Trời Lồng Lộng - Chương 2
Chương 2: Gặp Quan Phủ và Bước Khởi Đầu
Tiểu Bảo bước ra khỏi phòng giam tạm của phủ Triệu Quý, trong lòng tràn ngập lo âu lẫn hi vọng. Ánh nắng ban mai len lỏi qua các cành cây ngoài cửa, chiếu sáng lên mặt đất, nhưng không đủ để xua tan đi bầu không khí nặng nề đang đè nặng lên tâm trí anh. “Mình thật sự phải phá án ở đây sao?” – Tiểu Bảo thầm nghĩ, cảm thấy áp lực về tình thế oái oăm mà anh bị đẩy vào.
Triệu Quý dẫn anh vào phòng chính, nơi giấy tờ và sổ sách được xếp thành từng đống. Vị quan quan sát anh một lúc lâu trước khi cất lời: “Tiểu Bảo, ngươi nói rằng ngươi có tài phá án. Vậy hãy chứng minh điều đó với ta. Đây là sổ sách thu thuế của khu vực này trong ba năm qua. Chúng ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng, số tiền nộp lên triều đình ngày càng thiếu hụt mà không rõ lý do. Những người phụ trách thu thuế đã nhiều lần khẳng định không có bất kỳ sai sót nào, nhưng ta không tin. Ta cần ngươi tìm ra sự thật.”
Tiểu Bảo nhìn vào chồng sổ sách trên bàn, ngực anh hơi thở dài. Thời đại nhà Đường không có công nghệ hỗ trợ tính toán, mọi thứ đều được ghi chép tay, làm sao anh có thể tìm ra điểm bất thường trong biển số liệu này chỉ với kỹ năng hiện đại của mình?
Triệu Quý quan sát ánh mắt đầy suy nghĩ của Tiểu Bảo, rồi gật đầu với lính canh bên cạnh: “Đưa hắn đến gặp Đường Tuấn, người đứng đầu việc thu thuế của khu vực này. Ngươi cần có thông tin từ ông ta để biết rõ hơn về hệ thống thu thuế ở đây.”
Đường Tuấn, một quan chức trung niên với vẻ ngoài nho nhã, nhưng ánh mắt đầy thâm trầm, ngồi ở giữa một căn phòng lớn chứa đầy tài liệu. Khi Tiểu Bảo bước vào, ánh mắt Đường Tuấn lập tức dán chặt vào anh, không giấu nổi sự nghi ngờ.
“Ngài là Tiểu Bảo, người mới đến từ phủ Triệu Quý?” – Đường Tuấn hỏi, giọng trầm thấp.
“Vâng, tôi là Tiểu Bảo. Tôi đến để tìm hiểu về hệ thống thu thuế ở đây. Đại nhân Triệu Quý nghi ngờ có sự thiếu hụt tiền thuế và muốn điều tra kỹ lưỡng.”
Đường Tuấn khẽ nhướn mày, không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: “Ta đã làm công việc này nhiều năm, chưa từng có sai sót. Những cáo buộc của Triệu Quý không phải lần đầu, nhưng chưa ai có thể tìm ra bằng chứng. Nếu ngài muốn kiểm tra, cứ tự nhiên. Nhưng ta khuyên ngài nên cẩn thận. Sổ sách thuế không phải là trò đùa, và cũng không dễ hiểu.”
Tiểu Bảo gật đầu, cảm thấy lời nói của Đường Tuấn có chút khinh thường. Nhưng anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, bởi anh biết sự khôn ngoan sẽ quyết định kết quả của mình. Anh ngồi xuống, lướt qua vài cuốn sổ, tay mở từng trang.
Những con số dài dòng, tên dân làng, và số lượng thuế phải đóng được ghi chi tiết. Từng con số trông đều hợp lý. Nhưng với kinh nghiệm pháp lý và kỹ năng phân tích của một luật sư hiện đại, Tiểu Bảo bắt đầu phát hiện những điểm mờ ám. Anh nhận ra rằng trong các năm gần đây, số lượng thuế thu về từ các làng hầu như không có thay đổi lớn, mặc dù dân số và diện tích canh tác tăng lên. Điều này không thể hợp lý.
“Thật lạ…” – Tiểu Bảo lẩm bẩm.
“Có gì không ổn sao?” – Đường Tuấn cất giọng, mắt nheo lại, như thể anh đang tìm cách dò xét.
“Dân số của vùng này tăng trưởng ổn định trong những năm qua, đúng không?” – Tiểu Bảo hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Tuấn.
“Đúng vậy. Nhưng thuế được thu dựa trên nhiều yếu tố khác, không chỉ đơn thuần là dân số.” – Đường Tuấn trả lời ngay, nhưng giọng ông có chút do dự.
“Chính xác. Nhưng thu nhập từ đất canh tác cũng phải tăng theo đúng với diện tích trồng trọt, phải không?” – Tiểu Bảo hỏi lại, không để lộ cảm xúc.
Đường Tuấn im lặng vài giây, rồi cười nhẹ: “Ngài là người ngoài, chưa hiểu rõ hệ thống này đâu. Đôi khi con số không phản ánh thực tế.”
Tiểu Bảo mỉm cười, nhưng trong lòng biết rằng đây là dấu hiệu của sự gian trá. “Tôi sẽ tiếp tục kiểm tra các số liệu. Tôi tin rằng dù là hệ thống nào, nếu có sai sót, thì cũng có thể tìm ra.”
Rời khỏi phòng của Đường Tuấn, Tiểu Bảo bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. Rõ ràng là có gì đó mờ ám trong cách Đường Tuấn trả lời. Nhưng không thể chỉ dựa vào cảm giác mà kết tội. Anh cần bằng chứng xác thực hơn. Trong khi đó, thời gian không đứng về phía anh, bởi Triệu Quý không thể giữ anh lại lâu nếu không có kết quả.
Tiểu Bảo ngồi xuống bàn làm việc tại phủ Triệu Quý, mắt đăm chiêu nhìn đống sổ sách. Anh biết cần phải tìm ra điểm mấu chốt trong hệ thống thu thuế này. Chỉ cần một sai sót nhỏ, anh có thể lần ra được manh mối về sự tham nhũng.
“Ngươi đã tìm ra điều gì chưa?” – Triệu Quý bước vào phòng, ánh mắt đầy chờ đợi.
“Chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi nghi ngờ Đường Tuấn đang giấu điều gì đó.” – Tiểu Bảo trả lời, mắt vẫn chăm chú vào các con số trước mặt.
“Ta cũng nghĩ thế, nhưng chúng ta cần bằng chứng rõ ràng. Ngươi hãy làm nhanh lên, thời gian không còn nhiều.” – Triệu Quý gật đầu, rồi quay đi.
Tiểu Bảo biết rõ mình phải hành động nhanh chóng. Anh quyết định sẽ tiếp cận những người dân trong vùng để hiểu rõ hơn về quá trình thu thuế. Có lẽ từ những lời kể của họ, anh có thể phát hiện ra điểm bất thường mà Đường Tuấn đang cố che giấu.
Bên ngoài, ánh chiều tà đã bắt đầu buông xuống, nhưng Tiểu Bảo vẫn không ngừng suy nghĩ về vụ án. Sự thật đang bị che đậy, và anh phải tìm ra nó trước khi quá muộn.