Lưỡng Hà Bộ luật Hammurabi - Chương 1
Chương 1: Bình minh của một kỷ nguyên mới
Thành phố Babylon, nơi ánh nắng ban mai lấp lánh trên những ngôi đền cao vút và cung điện nguy nga, đang bước vào một kỷ nguyên mới dưới sự trị vì của Vua Hammurabi. Những bức tường thành kiên cố, những con đường lát đá rộng rãi, và những dòng sông uốn lượn quanh co phản chiếu ánh sáng mặt trời, tất cả tạo nên một cảnh tượng kỳ vĩ.
Trong cung điện hoàng gia, Vua Hammurabi đang ngồi trên ngai vàng, xung quanh là các quan chức và thẩm phán của ông. Amel, một thẩm phán trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết, bước vào phòng, ánh mắt chứa đựng sự kiên định và lòng trung thành.
“Amel, ngươi đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình chưa?” Vua Hammurabi hỏi, giọng nói uy nghi và quyền lực.
“Thưa bệ hạ, thần đã sẵn sàng,” Amel đáp, cúi đầu kính cẩn.
Vua Hammurabi mỉm cười hài lòng, đưa tay chỉ vào một cuộn giấy da lớn đặt trên bàn. “Đây là Bộ luật Hammurabi, vừa được ban hành. Từ nay, nó sẽ là kim chỉ nam cho công lý và trật tự trong vương quốc của ta. Nhiệm vụ của ngươi là áp dụng và bảo vệ những điều luật này.”
Amel tiến tới, cẩn thận cầm cuộn giấy da lên, cảm nhận sự nặng nề của trách nhiệm đè lên vai. “Thần sẽ làm hết sức mình để bảo vệ công lý và tuân theo Bộ luật Hammurabi, thưa bệ hạ.”
“Ta tin tưởng ngươi, Amel,” Vua Hammurabi nói, ánh mắt đầy tin tưởng và hy vọng. “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ xử lý các vụ án tại thành phố Babylon. Hãy chứng tỏ rằng ngươi xứng đáng với sự tin tưởng của ta.”
Amel cúi đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Anh rời khỏi cung điện, bắt đầu hành trình mới của mình. Trên đường phố, người dân Babylon đang chuẩn bị cho một ngày mới, không khí nhộn nhịp và vui tươi.
Amel đi ngang qua một nhóm trẻ con đang chơi đùa, ánh mắt dõi theo những nụ cười hồn nhiên của chúng. Anh nhớ lại những ngày tháng học tập dưới sự hướng dẫn của thẩm phán kỳ cựu Sin-Muballit, người đã truyền cho anh những bài học về công lý và lòng trung thành.
Trong lúc đi dạo, Amel bắt gặp một người bạn cũ, Kudur, một thương gia trẻ và thành đạt.
“Amel! Lâu rồi không gặp, ngươi dạo này thế nào?” Kudur gọi lớn, tiến tới bắt tay Amel.
“Kudur! Mình vẫn khỏe. Còn ngươi thì sao?” Amel đáp, nở một nụ cười thân thiện.
“Cuộc sống thương gia bận rộn lắm, nhưng ta không phàn nàn. Nghe nói ngươi đã trở thành thẩm phán dưới sự trị vì của Vua Hammurabi, phải không?”
“Đúng vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên mình nhận nhiệm vụ,” Amel nói, ánh mắt sáng rực với niềm tự hào.
“Chúc mừng ngươi, Amel. Ta tin rằng ngươi sẽ làm tốt công việc này,” Kudur nói, vỗ vai Amel đầy khích lệ.
Amel cảm ơn và chia tay Kudur, tiếp tục hành trình của mình. Anh tiến tới quảng trường lớn của Babylon, nơi mọi người tụ tập để buôn bán và trao đổi thông tin. Trong đám đông, anh nhận thấy một nhóm người đang tranh cãi gay gắt.
Amel tiến tới gần hơn để nghe rõ. Một người đàn ông trung niên, tên là Enkidu, đang cãi nhau với một người phụ nữ, Inanna.
“Ngươi không có quyền chiếm đoạt đất đai của gia đình ta!” Inanna hét lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Đất này thuộc về gia đình ta từ đời cha ông. Ngươi không có bằng chứng gì cả!” Enkidu đáp lại, giọng nói kiên quyết.
Amel bước tới, giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại. “Bình tĩnh nào, hai người. Ta là Amel, thẩm phán mới của thành phố Babylon. Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
Inanna và Enkidu đều quay sang nhìn Amel, sự hiện diện của anh làm họ im lặng một lúc.
“Inanna, hãy kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi,” Amel nói, giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn.
Inanna hít một hơi sâu và bắt đầu kể. “Gia đình ta đã sống trên mảnh đất này từ bao đời nay. Nhưng gần đây, Enkidu đã đến và tuyên bố rằng đất này thuộc về gia đình hắn. Chúng ta đã không thể giải quyết được việc này một cách hòa bình.”
Amel quay sang Enkidu. “Vậy còn ngươi, Enkidu? Ngươi có bằng chứng nào để chứng minh lời nói của mình không?”
Enkidu do dự một lúc rồi đáp. “Gia đình ta đã sống ở đây từ rất lâu, nhưng ta không có tài liệu nào để chứng minh.”
Amel suy nghĩ một lúc rồi nói. “Bộ luật Hammurabi quy định rằng bất kỳ tranh chấp đất đai nào cũng phải được giải quyết bằng chứng cụ thể. Nếu không có bằng chứng, ta sẽ phải tìm hiểu thêm từ các nhân chứng và những người biết rõ về lịch sử của mảnh đất này.”
Cả Inanna và Enkidu đều im lặng, nhận ra rằng họ cần sự giúp đỡ của thẩm phán để giải quyết tranh chấp này một cách công bằng.
“Ngày mai, ta sẽ tổ chức một phiên tòa tại quảng trường này. Cả hai người hãy chuẩn bị và mời những người có thể làm chứng. Ta sẽ lắng nghe và đưa ra phán quyết dựa trên sự thật và công lý,” Amel tuyên bố, giọng nói kiên định và mạnh mẽ.
Inanna và Enkidu gật đầu đồng ý, rồi rời khỏi quảng trường. Amel nhìn theo họ, lòng đầy quyết tâm. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh, và anh biết rằng mình phải làm tốt để xứng đáng với sự tin tưởng của Vua Hammurabi và nhân dân Babylon.
Anh quay lại cung điện, chuẩn bị cho phiên tòa ngày mai. Bên ngoài, ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ bầu trời Babylon, đánh dấu sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới, nơi công lý và trật tự sẽ được bảo vệ bởi những người như Amel, dưới sự dẫn dắt của Bộ luật Hammurabi.