Lưỡng Hà Bộ luật Hammurabi - Chương 2
Chương 2: Bài học từ bậc thầy
Amel trở về nhà, nơi anh sống cùng mẹ và em trai. Ngôi nhà nhỏ nằm ở khu ngoại ô của Babylon, được bao quanh bởi những cánh đồng lúa và vườn cây xanh mát. Mẹ anh, bà Zillah, đang ngồi bên khung cửa, dệt vải, còn em trai anh, Jarel, đang chơi đùa với những người bạn cùng xóm.
“Anh Amel về rồi!” Jarel reo lên khi nhìn thấy Amel bước vào sân nhà. Cậu bé chạy tới, ôm chầm lấy anh trai.
“Chào Jarel, hôm nay em chơi có vui không?” Amel hỏi, xoa đầu em trai.
“Vui lắm anh! Chúng em đã xây một pháo đài cát ở bờ sông. Anh có muốn xem không?” Jarel nói, ánh mắt sáng rực.
“Anh sẽ xem sau, bây giờ anh cần chuẩn bị cho phiên tòa ngày mai,” Amel nói, mỉm cười nhìn em trai rồi quay sang mẹ. “Mẹ, con đã về.”
Bà Zillah nhìn con trai, ánh mắt đầy tự hào. “Con đã trở thành thẩm phán rồi, Amel. Mẹ biết con sẽ làm tốt.”
Amel ngồi xuống bên cạnh mẹ, cảm nhận sự ấm áp và an lành của gia đình. “Con sẽ làm hết sức mình, mẹ. Ngày mai con có phiên tòa đầu tiên, xử lý một vụ tranh chấp đất đai.”
“Con phải nhớ những gì thầy Sin-Muballit đã dạy. Công lý phải luôn đi đôi với lòng nhân ái và sự khôn ngoan,” bà Zillah nói, đôi mắt dịu dàng nhưng sắc bén.
Amel gật đầu, trong lòng dâng trào những ký ức về người thầy đáng kính của mình. Sin-Muballit là một thẩm phán kỳ cựu, người đã dạy cho Amel tất cả những gì anh biết về công lý và luật pháp. Ông không chỉ là một người thầy mà còn là một người cha tinh thần, luôn sẵn sàng chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm của mình.
Amel nhớ lại một buổi học đặc biệt. Đó là một buổi chiều nóng bức, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên sân trường. Sin-Muballit đang giảng bài về sự công bằng trong pháp luật.
“Amel, con biết tại sao công lý lại quan trọng không?” Sin-Muballit hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Amel.
“Thưa thầy, công lý là nền tảng của một xã hội văn minh. Nếu không có công lý, xã hội sẽ rơi vào hỗn loạn và bất công,” Amel trả lời, giọng nói đầy tự tin.
Sin-Muballit gật đầu hài lòng. “Đúng vậy, Amel. Nhưng công lý không chỉ đơn thuần là áp dụng luật pháp một cách máy móc. Nó còn đòi hỏi sự thông cảm, lòng nhân ái và khả năng nhìn nhận mọi vấn đề từ nhiều góc độ. Một thẩm phán giỏi phải biết lắng nghe và hiểu được hoàn cảnh của mọi người.”
Amel lặng im, lắng nghe từng lời dạy của thầy. Những bài học đó đã khắc sâu vào tâm trí anh, trở thành kim chỉ nam trong sự nghiệp thẩm phán.
Quay trở lại hiện tại, Amel đứng dậy, tiến tới bàn làm việc của mình. Anh mở cuộn giấy da chứa Bộ luật Hammurabi, đọc lại từng điều khoản một cách cẩn thận. Anh biết rằng mình phải chuẩn bị kỹ lưỡng để phiên tòa ngày mai diễn ra suôn sẻ và công bằng.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu sáng cả thành phố Babylon. Amel bước ra khỏi nhà, cảm nhận được không khí trong lành và sự nhộn nhịp của một ngày mới. Anh tiến tới quảng trường lớn, nơi phiên tòa sẽ diễn ra.
Quảng trường đã đông đúc người dân, tất cả đều háo hức chờ đợi phiên tòa. Inanna và Enkidu cũng đã có mặt, cùng với những người làm chứng mà họ đã mời.
Amel đứng trước đám đông, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. “Hôm nay, chúng ta sẽ giải quyết vụ tranh chấp đất đai giữa Inanna và Enkidu. Ta sẽ lắng nghe các bên và những người làm chứng, sau đó sẽ đưa ra phán quyết dựa trên Bộ luật Hammurabi.”
Inanna bước lên trước, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ. “Thưa thẩm phán Amel, gia đình ta đã sống trên mảnh đất này từ đời cha ông. Cha ta, trước khi qua đời, đã để lại mảnh đất này cho ta. Tuy nhiên, Enkidu đã đến và tuyên bố rằng đất này thuộc về gia đình hắn.”
Amel gật đầu, quay sang Enkidu. “Ngươi có gì muốn nói không, Enkidu?”
Enkidu bước lên, vẻ mặt căng thẳng. “Thưa thẩm phán Amel, gia đình ta đã sống trên mảnh đất này từ rất lâu, nhưng ta không có tài liệu nào để chứng minh. Tuy nhiên, những người hàng xóm có thể làm chứng cho ta.”
Amel gọi những người làm chứng lên, lắng nghe từng lời khai của họ. Sau khi nghe xong, anh suy nghĩ một lúc rồi nói. “Bộ luật Hammurabi quy định rằng bất kỳ tranh chấp đất đai nào cũng phải được giải quyết bằng chứng cụ thể. Nếu không có bằng chứng, ta sẽ dựa vào lời khai của những người làm chứng và sự thật rõ ràng.”
Anh quay sang Inanna và Enkidu. “Dựa trên lời khai của những người làm chứng và sự thật mà ta đã nghe, ta đưa ra phán quyết rằng mảnh đất này thuộc về Inanna. Enkidu, ngươi không có bằng chứng cụ thể để chứng minh lời nói của mình. Tuy nhiên, nếu ngươi có bằng chứng mới, ngươi có thể nộp đơn yêu cầu tái xét xử.”
Inanna thở phào nhẹ nhõm, trong khi Enkidu cúi đầu chấp nhận phán quyết. Đám đông người dân tán thưởng và hoan hô, kính trọng sự công bằng và khôn ngoan của Amel.
Amel nhìn đám đông, lòng tràn đầy tự hào và quyết tâm. Đây chỉ là khởi đầu của hành trình dài, nhưng anh biết rằng mình đã đi đúng hướng. Với sự dẫn dắt của Bộ luật Hammurabi và những bài học từ người thầy đáng kính, anh sẽ tiếp tục bảo vệ công lý và trật tự cho thành phố Babylon.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi phiên tòa kết thúc, Amel trở về nhà và ngồi trong phòng làm việc nhỏ bé của mình. Anh suy ngẫm về phiên tòa, về những lời dạy của thầy Sin-Muballit và về trách nhiệm nặng nề mà anh đang mang. Amel biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng, nhưng anh quyết tâm sẽ luôn giữ vững công lý và sự trung thực.
Đang suy nghĩ miên man, Amel nghe tiếng gõ cửa. Mẹ anh, bà Zillah, bước vào với một nụ cười dịu dàng trên môi.
“Con có một ngày bận rộn đấy, Amel. Con đã làm rất tốt,” bà Zillah nói, đưa tay vuốt nhẹ tóc con trai.
“Con cảm ơn mẹ. Nhưng con biết rằng những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ đợi con phía trước,” Amel đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Đúng vậy, con trai. Nhưng mẹ tin rằng với tài năng và lòng quyết tâm, con sẽ vượt qua tất cả,” bà Zillah khích lệ, rồi bước ra ngoài, để lại Amel một mình với suy nghĩ của mình.
Amel ngồi xuống bàn làm việc, mở cuộn giấy da chứa Bộ luật Hammurabi và bắt đầu đọc lại từng điều khoản một cách cẩn thận. Những lời dạy của thầy Sin-Muballit lại vang lên trong đầu anh:
“Công lý không chỉ là áp dụng luật pháp một cách máy móc. Nó còn đòi hỏi sự thông cảm, lòng nhân ái và khả năng nhìn nhận mọi vấn đề từ nhiều góc độ.”
Bất giác, Amel nhớ lại một buổi học khác với thầy Sin-Muballit. Đó là một buổi chiều mưa, khi họ ngồi bên lò sưởi trong thư viện nhỏ của thầy.
“Amel, con có biết điều gì làm nên một thẩm phán giỏi không?” Sin-Muballit hỏi, ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Thưa thầy, đó là sự công bằng và khôn ngoan,” Amel đáp, giọng nói đầy tự tin.
“Đúng, nhưng còn một điều quan trọng nữa,” Sin-Muballit nói, nhìn thẳng vào mắt Amel. “Đó là khả năng lắng nghe. Một thẩm phán giỏi phải biết lắng nghe không chỉ lời nói, mà còn cả cảm xúc và nguyện vọng của mọi người. Chỉ khi đó, con mới có thể đưa ra phán quyết công bằng và hợp lý.”
Những lời dạy đó đã khắc sâu vào tâm trí Amel, trở thành kim chỉ nam trong sự nghiệp của anh. Anh biết rằng mình phải luôn lắng nghe và hiểu được hoàn cảnh của mọi người, để có thể bảo vệ công lý một cách tốt nhất.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, Amel nghe tiếng gõ cửa lần nữa. Lần này, đó là người bạn thân Kudur.
“Amel, ta có thể vào không?” Kudur hỏi, đứng bên ngoài cửa.
“Vào đi, Kudur. Ta rất vui được gặp ngươi,” Amel đáp, mỉm cười.
Kudur bước vào, mang theo một bầu không khí vui vẻ và thân thiện. “Ngươi có một phiên tòa rất ấn tượng, Amel. Người dân Babylon đều nói về sự công bằng và khôn ngoan của ngươi.”
“Cảm ơn, Kudur. Nhưng đó chỉ là bước khởi đầu. Ta biết rằng còn nhiều thử thách lớn đang chờ đợi,” Amel nói, giọng nói chân thành.
“Đúng vậy, nhưng ta tin rằng ngươi sẽ làm tốt. Ngươi luôn là người thông minh và quyết tâm nhất mà ta từng biết,” Kudur nói, vỗ vai Amel khích lệ.
“Ngươi nói đúng, Kudur. Ta sẽ làm hết sức mình để bảo vệ công lý và trật tự cho thành phố này,” Amel đáp, ánh mắt sáng rực với niềm tin và quyết tâm.
Kudur cười lớn, rồi nói: “Thôi nào, Amel. Hôm nay ngươi đã làm việc rất chăm chỉ. Hãy ra ngoài và tận hưởng buổi tối cùng ta và những người bạn. Một chút thư giãn sẽ giúp ngươi nạp lại năng lượng.”
Amel suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Ngươi nói đúng, Kudur. Ta cần một chút thời gian để thư giãn và suy nghĩ thoải mái hơn. Hãy đi nào.”
Cả hai rời khỏi ngôi nhà nhỏ, tiến vào phố xá nhộn nhịp của Babylon. Họ đi qua những con đường lát đá, những quầy hàng buôn bán sầm uất và những quán rượu đông đúc. Đến một quán rượu nhỏ nằm ở góc phố, Amel và Kudur bước vào và gặp những người bạn cũ.
“Hãy uống mừng cho Amel, thẩm phán trẻ tài năng của chúng ta!” một người bạn reo lên, nâng cốc rượu.
Amel cười, nâng cốc đáp lại. “Cảm ơn các bạn. Nhưng chúng ta không chỉ uống mừng cho ta, mà còn cho tất cả mọi người. Công lý và hòa bình sẽ luôn được bảo vệ tại Babylon.”
Buổi tối trôi qua trong tiếng cười và niềm vui. Amel cảm nhận được sự ấm áp và tình bạn, điều này giúp anh nạp lại năng lượng sau một ngày làm việc căng thẳng. Anh biết rằng mình không đơn độc trên con đường bảo vệ công lý, mà luôn có những người bạn thân thiết bên cạnh.
Khi đêm xuống, Amel trở về nhà, lòng đầy quyết tâm và hy vọng. Anh biết rằng ngày mai sẽ là một ngày mới với những thử thách mới, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với tất cả. Với sự dẫn dắt của Bộ luật Hammurabi và những bài học từ người thầy đáng kính, anh sẽ tiếp tục bảo vệ công lý và trật tự cho thành phố Babylon, nơi mà anh luôn yêu quý và trân trọng.