Lưỡng Hà: Khởi nguồn chữ viết - Chương 4
Chương 4: Những bước thử nghiệm đầu tiên
Những ngày tiếp theo, Alulim dành toàn bộ thời gian của mình trong đền thờ, nghiên cứu các biểu tượng và thử nghiệm các cách kết hợp chúng. Anh cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều mang lại những khám phá mới và hy vọng mới. Bên cạnh đó, nhà tiên tri Enheduanna và Nabu luôn bên cạnh, hỗ trợ và góp ý cho anh.
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Alulim đã có mặt tại phòng nghiên cứu. Trước mặt anh là những mảnh đất sét và gậy gỗ – công cụ để khắc các biểu tượng. Anh hít một hơi sâu, bắt đầu thử nghiệm những ký hiệu mới mà họ vừa phát hiện.
Nabu bước vào, mang theo một tấm đất sét mới được nung khô. “Alulim, ta đã chuẩn bị xong tấm đất sét này. Ngươi có muốn thử nghiệm với nó không?”
“Chắc chắn rồi, Nabu,” Alulim đáp, mắt anh sáng lên. “Ta có một ý tưởng mới và muốn thử xem nó có hiệu quả không.”
Alulim cẩn thận khắc từng ký hiệu lên tấm đất sét, tay anh di chuyển đều đặn và chính xác. Mỗi biểu tượng đều mang ý nghĩa riêng, và anh phải chắc chắn rằng chúng được sắp xếp hợp lý.
Khi anh hoàn thành, Enheduanna bước vào phòng. “Alulim, ta nghe nói con đã tìm ra cách kết hợp mới. Hãy cho ta xem.”
Alulim giơ tấm đất sét lên, giải thích từng ký hiệu và ý nghĩa của chúng. “Con đã cố gắng sắp xếp các biểu tượng này để tạo ra một hệ thống ghi chép. Mỗi biểu tượng đại diện cho một từ hoặc một khái niệm, và khi kết hợp chúng, chúng ta có thể tạo ra các câu hoàn chỉnh.”
Enheduanna nhìn kỹ tấm đất sét, gật đầu tán thưởng. “Con đã làm rất tốt, Alulim. Đây là một bước tiến lớn. Nhưng con cần phải tiếp tục thử nghiệm và hoàn thiện nó.”
Ngày tiếp theo, Alulim và Nabu tiếp tục thử nghiệm. Họ viết ra các câu đơn giản, rồi chuyển sang các câu phức tạp hơn. Mỗi lần thử nghiệm, họ lại phát hiện ra những điểm cần cải thiện và điều chỉnh lại.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu nhạt dần, Alulim ngồi xuống bên cạnh Nabu, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi nhưng hài lòng. “Chúng ta đã tiến bộ rất nhiều, Nabu. Nhưng ta cảm thấy còn nhiều điều cần phải làm.”
“Đúng vậy, Alulim,” Nabu đáp, mắt anh lấp lánh. “Nhưng ta tin rằng với sự quyết tâm và kiên nhẫn, chúng ta sẽ hoàn thiện hệ thống này.”
Một hôm, khi Alulim đang làm việc, một tu sĩ già tên là Utu bước vào. Ông đã nghe nói về công việc của Alulim và rất tò mò. “Chào Alulim, ta nghe nói con đang phát triển một hệ thống chữ viết mới. Ta muốn xem nó có thể ứng dụng như thế nào.”
Alulim vui mừng giới thiệu hệ thống của mình cho Utu. “Thưa thầy Utu, hệ thống này có thể giúp chúng ta ghi chép lại các sự kiện lịch sử, các giao dịch thương mại và thậm chí là các câu chuyện thần thoại.”
Utu chăm chú lắng nghe, gật đầu. “Đây là một ý tưởng tuyệt vời, Alulim. Nếu hệ thống này thực sự hiệu quả, nó sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho xã hội chúng ta.”
Sau khi Utu rời đi, Alulim cảm thấy tự tin hơn. Sự ủng hộ từ những người lớn tuổi và có uy tín như Utu là một động lực lớn cho anh.
Cuối ngày, khi Alulim và Nabu ngồi bên bờ sông Euphrates, ngắm nhìn mặt trời lặn, Alulim nói với giọng đầy hy vọng. “Nabu, ta tin rằng chúng ta đang làm điều đúng đắn. Hệ thống chữ viết này sẽ mang lại ánh sáng cho thế giới.”
Nabu gật đầu, nụ cười nở trên môi. “Đúng vậy, Alulim. Chúng ta sẽ không từ bỏ. Với sự quyết tâm và kiên trì, chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ này.”
Hành trình của họ vẫn còn dài, nhưng Alulim biết rằng mỗi bước tiến nhỏ đều mang lại hy vọng và niềm tin. Với sự hỗ trợ từ bạn bè và sự quyết tâm không ngừng, anh tin rằng mình có thể biến giấc mơ thành hiện thực.