Lux - Thiếu Nữ Ánh Sáng - Chương 1
Chương 1: Bóng Tối Của Demacia
Lux, ánh sáng ẩn mình
Demacia, một quốc gia nơi danh dự và trật tự được đặt lên hàng đầu, là một nơi mà phép thuật bị coi là tà ác và đáng sợ. Mặc dù pháp sư ánh sáng Lux đã sống ở đây từ nhỏ, cô luôn phải sống trong sự e dè, nơm nớp lo sợ về việc khả năng của mình bị phát hiện.
Lux đứng trước cửa sổ phòng ngủ của mình, ánh sáng mặt trời chiếu qua tấm rèm mỏng và làm sáng rực lên căn phòng. Cô cúi người trên bàn học, nơi những quyển sách và giấy vở được xếp gọn gàng. Cô lướt qua những trang sách, cố gắng tập trung vào bài học.
Lux (thì thầm với chính mình): “Tập trung, Lux. Chỉ cần hoàn thành bài tập này và không ai sẽ nghi ngờ điều gì.”
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.
Cha của Lux, ông Algernon, một người đàn ông nghiêm khắc và không hề khoan nhượng với những quy định, bước vào.
Ông Algernon: “Lux, con đã hoàn thành hết tất cả bài tập của mình chưa?”
Lux vội vàng giấu cuốn sách phép thuật dưới lớp vở và đứng dậy.
Lux: “Dạ, cha. Con chỉ còn chút xíu nữa là xong.”
Ông Algernon nhìn quanh phòng với vẻ nghi ngờ.
Ông Algernon: “Con cần phải làm việc chăm chỉ để có thể trở thành một công dân tốt của Demacia. Con biết đấy, phép thuật không phải là thứ được hoan nghênh ở đây.”
Lux gật đầu, mặc dù trong lòng cô có chút bực bội.
Lux (lẩm bẩm): “Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình.”
Một buổi chiều, khi Lux ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ hàng ngày của mình, cô gặp một nhóm bạn đang trò chuyện gần quảng trường.
Sona, bạn của Lux, mỉm cười khi thấy cô.
Sona: “Chào Lux! Hôm nay trông bạn có vẻ căng thẳng. Có chuyện gì không ổn sao?”
Lux cố gắng tỏ ra vui vẻ.
Lux: “Ồ, không có gì đâu. Chỉ là một ngày bận rộn như thường lệ.”
Sona nhìn Lux với ánh mắt đầy quan tâm.
Sona: “Nếu bạn cần sự giúp đỡ hoặc muốn nói chuyện, tôi luôn ở đây. Chúng ta đều biết cuộc sống ở Demacia không dễ dàng.”
Lux cảm thấy ấm lòng, nhưng vẫn giữ sự thận trọng.
Lux: “Cảm ơn bạn, Sona. Tôi sẽ nhớ điều đó.”
Khi đêm xuống, Lux không thể ngủ được. Cô đứng trước gương, lướt qua mái tóc của mình, và chợt thấy một ánh sáng yếu ớt lóe lên từ tay mình. Cô nhanh chóng giấu tay vào tay áo, nhưng ánh sáng vẫn còn rực rỡ trong đôi mắt của cô.
Lux (thì thầm): “Phép thuật của mình… Tôi không thể để ai phát hiện ra điều này.”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi lặng lẽ bước vào giường, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng và nhấn mạnh những lo âu của cô.
Sáng hôm sau, Lux tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cảm giác căng thẳng và sợ hãi luôn hiện diện trong tâm trí cô. Mỗi bước đi trong cuộc sống thường nhật đều đầy rẫy những hiểm nguy và căng thẳng, khi mà mỗi hành động nhỏ có thể tiết lộ bí mật lớn nhất của cô.
Lux (nghĩ về tương lai): “Mình có thể sống mãi như thế này sao? Liệu có ngày nào đó phép thuật của mình sẽ giúp đỡ được những người khác mà không phải che giấu nó?”
Ánh sáng từ bình minh ngày mới chiếu qua cửa sổ, mang theo niềm hy vọng và cả những lo lắng về con đường mà cô phải đi.