Màn lừa đảo trên Sông Trường Giang - Chương 1
Chương 1: Những Chiếc Tàu Mất Tích
Màn đêm buông xuống trên dòng Trường Giang, mặt nước trở nên u ám, lạnh lẽo. Ánh trăng lẻ loi chiếu rọi mặt sông, tạo ra những tia sáng nhấp nháy như những con mắt đang rình rập. Một chiếc tàu chở hàng lớn lướt đi chầm chậm, những tiếng lách tách từ mái chèo gỗ vang lên, hòa quyện vào không gian đầy vẻ huyền bí.
“Thuyền trưởng, sao tôi cứ thấy không ổn thế nào ấy!” Một thủy thủ trẻ tên Tiến thì thầm, giọng nói rõ sự lo lắng.
“Im miệng! Đừng có mà làm mọi người sợ hãi,” Thuyền trưởng Dũng gắt, mắt nhìn chằm chằm ra phía trước, như muốn xua tan đi cái cảm giác bất an mà Tiến vừa gieo vào lòng mọi người. Nhưng trong thâm tâm, ông cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng. Từ khi những chiếc tàu bắt đầu mất tích không dấu vết, cả vùng Trường Giang này đều bị bao phủ bởi nỗi lo âu nặng nề.
Một hồi lâu, mọi thứ vẫn im lặng, chỉ còn tiếng nước vỗ vào mạn thuyền. Thuyền trưởng Dũng thở dài, cố gắng trấn an mình. Tuy nhiên, bỗng nhiên, từ phía xa, ông nghe thấy tiếng hét thất thanh.
“Cướp biển! Cướp biển!” Một thủy thủ khác hốt hoảng la lớn, khiến cả con tàu bỗng chốc rơi vào sự hỗn loạn.
“Chuẩn bị sẵn sàng! Bảo vệ hàng hóa!” Thuyền trưởng Dũng hét lên, giọng ông trầm vang, thể hiện rõ sự uy nghiêm. Tuy vậy, lòng ông vẫn không tránh khỏi sự hoảng loạn khi nhìn thấy những bóng đen đang tiếp cận con tàu với tốc độ chóng mặt.
Ba ngày sau, tại thị trấn bên bờ Trường Giang, những thương gia tụ tập tại nhà của trưởng hội thương gia, không khí ngột ngạt. Trong căn phòng lớn, đầy những chiếc bàn gỗ và những thương nhân với bộ mặt căng thẳng, người đàn ông đứng đầu Hội – ông Bảo – đang cố giữ giọng bình tĩnh.
“Chúng ta không thể tiếp tục thế này được. Một lần nữa, một chiếc tàu chở hàng của chúng ta đã biến mất. Không một dấu vết, không một lời báo trước…” Giọng nói của ông vang lên, đầy sự lo lắng.
“Cướp biển!” Một thương nhân khác ngắt lời. “Đó chính là những tên cướp biển. Chúng đã hoành hành suốt mấy tháng qua, và chính quyền chẳng làm gì để giúp chúng ta cả!”
“Cướp biển… có thể đúng,” ông Bảo ngập ngừng, “Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế. Những chiếc tàu biến mất đều có vẻ bị chọn lọc. Hàng hóa trên tàu đều là những lô hàng quan trọng.”
“Ông đang nói rằng… có ai đó đã mách lẻo thông tin sao?” Một người phụ nữ lên tiếng, đó là Lan Phương, con gái của một thương nhân lớn vừa mất chiếc tàu chở tơ lụa quý. Đôi mắt cô sắc bén, nhưng đầy sự nghi ngờ.
“Có lẽ vậy. Và điều này càng làm tôi thêm tin rằng có một thế lực nào đó đằng sau. Cướp biển, nếu chúng muốn cướp, sẽ không chọn lựa đến thế,” ông Bảo nhấn mạnh.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Lan Phương hỏi, giọng cô mạnh mẽ nhưng có chút thất vọng. “Chúng ta sẽ ngồi đây chờ đợi đến khi chiếc tàu cuối cùng của chúng ta cũng mất tích sao?”
“Không. Tôi đã thuê một người để điều tra,” ông Bảo nói, rồi nhìn về phía cửa. Từ phía ngoài, một bóng người bước vào, với dáng vẻ điềm tĩnh và ánh mắt sắc sảo. “Đây là Lục Bình, một thám tử từ kinh thành. Anh ta sẽ giúp chúng ta tìm hiểu sự thật.”
Lan Phương nhìn người đàn ông trẻ bước vào. Anh ta mặc bộ quần áo đơn giản nhưng toát lên vẻ tự tin. Lục Bình cúi đầu chào mọi người, ánh mắt lướt qua tất cả, cuối cùng dừng lại nơi Lan Phương.
“Thưa các vị, tôi hiểu rõ tình hình và tôi sẽ cố gắng hết sức để làm sáng tỏ bí ẩn này. Tôi cần sự hỗ trợ từ tất cả quý vị, đặc biệt là thông tin chi tiết về những chuyến hàng đã bị mất,” Lục Bình nói, giọng nói điềm đạm nhưng đầy quyết tâm.
Lan Phương nhíu mày, nhìn Lục Bình với chút nghi ngờ. “Anh có nghĩ đây chỉ đơn giản là cướp biển không?”
Lục Bình cười nhẹ, lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Cướp biển thường để lại dấu vết, và không bao giờ tổ chức một cách tinh vi đến mức này. Có điều gì đó lớn hơn đang diễn ra.”
Lan Phương gật đầu, vẻ nghiêm túc hiện lên rõ rệt. “Nếu anh cần, tôi sẵn lòng giúp đỡ. Tôi có một số thông tin có thể có ích.”
Lục Bình nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ biết ơn. “Tôi rất cần một người hiểu rõ về tình hình ở đây như cô. Cảm ơn cô, tiểu thư.”
Đêm hôm đó, Lục Bình cùng Lan Phương lên một chiếc thuyền nhỏ để theo dõi dọc Trường Giang. Dòng sông vẫn chảy bình yên, nhưng giờ đây dường như chất chứa nhiều bí ẩn. Gió thổi nhẹ, làm cho những chiếc đèn lồng treo trên thuyền lắc lư, ánh sáng mờ ảo.
“Anh thực sự tin rằng có quan lại dính líu đến chuyện này sao?” Lan Phương hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Tôi không loại trừ khả năng đó,” Lục Bình đáp, mắt vẫn chăm chú quan sát dòng sông. “Những vụ mất tích này quá trùng hợp, và những kẻ tấn công dường như biết trước lịch trình của từng chiếc tàu. Điều đó chỉ có thể xảy ra nếu có ai đó từ bên trong cung cấp thông tin.”
Lan Phương thở dài, nắm chặt tay. “Cha tôi đã mất gần như toàn bộ gia sản vì vụ này. Tôi không thể ngồi yên chờ đợi nữa.”
“Tôi hiểu cảm giác của cô. Chính vì vậy tôi muốn cùng cô làm sáng tỏ tất cả,” Lục Bình nói, mắt anh dịu lại. “Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu có ai đó trong chính quyền nhúng tay, mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.”
Lan Phương gật đầu. Cô hiểu rằng việc này không chỉ là đối mặt với cướp biển, mà còn là đối mặt với những thế lực đầy quyền lực và nguy hiểm. Cô nhìn ra dòng sông, lòng đầy quyết tâm.
“Chúng ta sẽ làm được. Chỉ cần tìm ra bằng chứng, chúng ta sẽ có thể đưa họ ra ánh sáng,” cô nói, giọng cứng cỏi.
Lục Bình nhìn cô, một nụ cười mờ hiện lên trên môi. “Tôi tin cô, tiểu thư Lan Phương. Và tôi tin rằng với sự kiên trì, chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Trong khi đó, từ phía xa xa, những bóng thuyền lạ lướt qua màn đêm, lặng lẽ như những chiếc bóng. Trường Giang vẫn chảy, nhưng dường như dòng sông này đang chuẩn bị cho một cuộc đối đầu đầy kịch tính.