Màn lừa đảo trên Sông Trường Giang - Chương 2
Chương 2: Lời Thì Thầm Trong Bóng Tối
Dòng Trường Giang vẫn chảy trôi một cách chậm rãi, nhưng bầu không khí trên sông đã không còn yên bình như trước. Tin đồn về những vụ mất tích lan nhanh khắp nơi, tạo nên bầu không khí căng thẳng và sợ hãi trong dân chúng. Không ai biết khi nào chiếc tàu tiếp theo sẽ biến mất, và không ai dám chắc chuyện này sẽ kéo dài bao lâu.
Lục Bình cùng Lan Phương quyết định tiếp tục tìm kiếm manh mối từ những người dân địa phương sống ven sông, những người đã từng chứng kiến mọi sự biến động của dòng sông này. Hai người lên đường vào một buổi sáng sớm, khi mặt trời mới ló dạng, chiếu những tia sáng đầu tiên lên mặt nước lấp lánh.
Khu chợ dọc bờ sông vẫn nhộn nhịp người mua kẻ bán, nhưng không khí nặng nề rõ ràng có thể cảm nhận được. Mọi người thì thầm với nhau, ánh mắt thận trọng nhìn quanh, như thể có điều gì đó đang đe dọa họ.
Lục Bình dừng lại trước một quầy bán cá, nơi có một ông lão tóc bạc trắng đang lựa cá cho khách. Ông lão nhìn thoáng qua Lục Bình, rồi nhanh chóng cúi đầu, dường như cố tránh ánh mắt của anh.
“Thưa cụ, cháu là người được Hội thương gia cử đến để tìm hiểu chuyện những chiếc tàu mất tích. Cháu cần hỏi một vài chuyện,” Lục Bình nhẹ nhàng lên tiếng.
Ông lão ngừng tay, đôi mắt lộ vẻ sợ sệt. “Cháu à, chuyện này không phải điều mà người ngoài nên nhúng tay vào đâu… Những người đó, họ không muốn ai xen vào.”
“Những người đó?” Lan Phương chen vào, giọng điệu của cô đầy sự tò mò. “Cụ đang nói đến ai vậy?”
Ông lão nhìn quanh, rồi ghé sát lại, giọng thì thầm, “Những người mặc đồ đen. Chúng xuất hiện vào ban đêm, lặng lẽ như bóng ma. Họ không giống cướp biển đâu. Cụ nghĩ họ là… quan lại, hay ít nhất có liên quan đến quan lại. Cụ đã thấy họ nói chuyện với một quan chức cấp cao ở đây. Tất cả đều mờ ám.”
“Quan chức cấp cao?” Lục Bình hỏi tiếp, lòng anh bỗng cảm thấy nặng nề. “Cụ có biết là ai không?”
Ông lão nhìn Lục Bình một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. “Trần Đại, người đứng đầu ở đây. Ông ta thường đến chợ này, nhưng không phải để mua cá hay hàng hóa đâu, mà để gặp những kẻ mặc đồ đen đó. Chúng nói chuyện với nhau trong bóng tối, và sau đó, vài ngày sau, lại có chiếc tàu biến mất.”
Lan Phương nhíu mày, sự nghi ngờ ngày càng rõ nét. “Trần Đại… Đúng là có người từ trong chính quyền nhúng tay.”
“Cụ à, nếu chuyện này tiếp tục, thì không chỉ có tàu của thương nhân mất tích mà cả dân làng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cháu hứa sẽ cố gắng làm rõ mọi chuyện, nhưng cháu cần sự giúp đỡ của cụ và mọi người,” Lục Bình nói, ánh mắt đầy sự chân thành.
Ông lão lặng người, rồi thở dài. “Cụ không biết liệu có giúp gì được không, nhưng cụ sẽ nói với những người khác, để mọi người cẩn trọng hơn và nếu có thông tin, sẽ báo cho cháu. Nhưng cháu phải cẩn thận, bọn họ không phải là loại người dễ đối phó đâu.”
Đêm hôm đó, Lục Bình và Lan Phương trở về nhà nghỉ nhỏ bên bờ sông mà họ đã thuê. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt lo âu của Lan Phương. Cô nhìn Lục Bình, đôi mắt đầy suy nghĩ.
“Anh có nghĩ chúng ta đang dấn thân vào một điều quá nguy hiểm không?” Lan Phương hỏi. “Nếu những gì cụ già nói là thật, thì Trần Đại không chỉ có quyền lực mà còn có cả bọn tay chân làm việc cho hắn.”
“Phải, nhưng chính vì điều đó mà chúng ta không thể dừng lại,” Lục Bình trả lời, giọng anh trầm lắng. “Nếu không có ai đứng lên, thì sẽ không bao giờ có công lý cho những người bị hại. Cha cô và cả những thương nhân khác, họ đã mất tất cả vì lòng tham của những kẻ này. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ.”
Lan Phương gật đầu, ánh mắt cô ánh lên vẻ kiên định. “Tôi cũng không định từ bỏ. Dù có phải đối mặt với Trần Đại hay bất kỳ ai, tôi cũng muốn tìm lại công bằng cho gia đình tôi.”
Lục Bình mỉm cười nhẹ. “Tôi cần một đồng đội mạnh mẽ như cô. Chúng ta sẽ cùng nhau làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Bất chợt, có tiếng động bên ngoài cửa sổ, khiến cả hai giật mình. Lục Bình ra hiệu cho Lan Phương im lặng, rồi nhẹ nhàng tiến đến cửa sổ. Nhìn qua khe hở, anh thấy một bóng đen lướt qua, rồi biến mất trong đêm tối.
“Chúng ta bị theo dõi rồi,” Lục Bình nói nhỏ. “Có lẽ chúng đã nhận ra sự hiện diện của chúng ta. Từ bây giờ, phải cẩn thận hơn nữa.”
Lan Phương gật đầu, nắm chặt tay. “Chúng ta sẽ không để bị khuất phục. Anh nói đúng, chúng ta phải tiếp tục, cho dù có nguy hiểm đến đâu.”
“Phải. Chúng ta sẽ không lùi bước,” Lục Bình khẳng định, ánh mắt sáng rực, chứa đầy sự quyết tâm.
Đêm ấy, trong khi những con thuyền lặng lẽ trôi trên dòng Trường Giang, Lục Bình và Lan Phương biết rằng trận chiến của họ chỉ mới bắt đầu. Đằng sau những vụ mất tích không chỉ là cướp biển hay những tên trộm vặt, mà là cả một mạng lưới tham nhũng, lợi ích, và lòng tham vô đáy. Nhưng họ tin rằng, dù thế nào, công lý vẫn sẽ chiến thắng nếu có người dám đứng lên.