Mạng lưới điệp viên trong triều đình - Chương 1
Chương 1: Bí Mật Bị Bại Lộ
Một buổi chiều đầy âm u, mây đen che phủ kinh thành Đại Việt như báo hiệu điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Không khí trong triều đình vốn đã căng thẳng bởi những vụ tranh giành quyền lực giữa các phe phái, nay lại càng trở nên nặng nề hơn. Quan Tạ Minh, một viên quan có tiếng liêm chính và trung thành, bị phát hiện chết trong phòng làm việc của mình tại phủ Thượng Thư.
Bên ngoài phòng, lính canh vội vã đứng nghiêm, trong khi nhiều quan chức vây quanh cửa, xôn xao bàn tán. Trần Duy, thám tử triều đình, người được vua tin cậy nhất trong các vụ án chính trị, được triệu đến ngay khi thi thể của Tạ Minh được tìm thấy.
Khi bước vào phòng, Duy nhìn thấy một khung cảnh lạ thường. Tạ Minh nằm bất động trên sàn, mắt mở trừng trừng như vẫn còn ám ảnh bởi điều gì đó trước khi chết. Bên cạnh ông là một cuộn thư mở ra, một nửa cuộn bị nhòe nhoẹt bởi vết máu.
“Đây là…?” Duy nhíu mày, tiến đến gần thi thể. Ngay lập tức, một cận vệ tên Lộc báo cáo:
“Thưa ngài, chúng tôi phát hiện ông ấy trong tư thế này khi vào kiểm tra. Không có dấu vết gì cho thấy có cuộc ẩu đả, nhưng cuộn thư này… có vẻ quan trọng.”
Duy cúi xuống, cẩn thận cầm lấy cuộn thư mà không làm hỏng thêm bất kỳ bằng chứng nào. Anh bắt đầu đọc, mắt mở to hơn khi từng dòng chữ hiện ra. Nội dung cuộn thư tiết lộ sự tồn tại của một mạng lưới điệp viên bí mật, hoạt động ngay trong triều đình, giữa những người thân cận với nhà vua.
“Điều này… nếu là sự thật, đây là âm mưu vô cùng nguy hiểm,” Duy lẩm bẩm.
Lộc, nghe thấy lời đó, vội hỏi: “Ngài có nghĩ rằng Tạ Minh bị giết để bịt miệng không?”
Duy im lặng trong giây lát, rồi gật đầu. “Chắc chắn rồi. Ông ấy biết quá nhiều. Nhưng vấn đề là, ai muốn ông ấy im lặng mãi mãi?”
Vừa lúc đó, quan Thượng Thư Lý Trạch bước vào. Lý Trạch là một người quyền thế, luôn duy trì vẻ ngoài đạo mạo, nhưng ánh mắt sắc bén của ông không thể che giấu sự tham vọng. Ông nhanh chóng quan sát khung cảnh và đến gần Duy.
“Duy, chuyện này là thế nào?” Lý Trạch hỏi, giọng lạnh lùng nhưng có chút lo lắng ẩn chứa. “Tạ Minh đã chết, và giờ lại có thư tố cáo về điệp viên? Ai đứng sau việc này?”
Duy không vội trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng đưa cuộn thư lên cho Lý Trạch xem. Sau khi đọc nhanh, Lý Trạch nheo mắt.
“Thật khó tin… Mạng lưới điệp viên trong triều đình? Nếu điều này lan ra ngoài, triều đình sẽ bị rúng động. Chúng ta phải giữ kín chuyện này.”
“Nhưng thưa ngài,” Duy phản bác, “nếu mạng lưới này thực sự tồn tại, chúng ta không thể phớt lờ. Cái chết của Tạ Minh có thể chỉ là khởi đầu. Ông ấy đã có ý định báo cáo với vua, nhưng không kịp.”
Lý Trạch nhìn chăm chú vào Duy, ánh mắt đanh lại. “Duy, cậu là người thông minh, ta tin cậu. Nhưng cẩn thận với những gì cậu đang đối mặt. Có những bí mật không nên được phơi bày.”
Duy hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó. Ông ta không muốn cuộc điều tra tiến xa hơn, không muốn điều này làm ảnh hưởng đến quyền lực của mình hoặc những người có liên quan.
Sau một hồi im lặng, Lý Trạch quay người bước đi, để lại Duy đứng đó với những câu hỏi chưa được giải đáp.
Khi đêm xuống, Duy ngồi trong thư phòng của mình, nghiên cứu cuộn thư một cách kỹ lưỡng. Anh biết rõ rằng nếu mạng lưới điệp viên này tồn tại, thì có rất nhiều kẻ sẵn sàng giết người để bảo vệ bí mật đó. Tạ Minh đã trả giá bằng chính mạng sống của mình khi cố gắng đưa sự thật ra ánh sáng.
“Chuyện này phức tạp hơn mình tưởng,” Duy lẩm bẩm. Anh chợt nhớ đến một cái tên – Lan Anh, người từng làm việc sát cánh bên Tạ Minh. Cô có thể là người biết được điều gì đó quan trọng.
Sáng hôm sau, Duy tìm đến nhà Lan Anh. Khi anh đến nơi, cô đang ngồi trong vườn, khuôn mặt trầm tư.
“Lan Anh,” Duy nói, giọng khẽ nhưng cương quyết, “ta cần nói chuyện với cô về Tạ Minh.”
Lan Anh ngước lên, ánh mắt buồn bã nhưng có vẻ như đã chuẩn bị cho điều này từ trước. “Tôi biết chuyện gì đã xảy ra với ông ấy. Và tôi biết tại sao ông ấy chết.”
Duy ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt chăm chú. “Tại sao?”
“Ông ấy phát hiện ra một sự thật mà không ai được phép biết,” cô nói, giọng run rẩy. “Một mạng lưới điệp viên ẩn mình trong triều đình, sử dụng thông tin để thao túng quyền lực. Khi ông ấy định báo cáo lên vua, thì… họ đến tìm ông.”
“Chính xác thì ‘họ’ là ai?” Duy hỏi, căng thẳng hơn.
Lan Anh lắc đầu, đôi mắt chứa đầy sợ hãi. “Tôi không biết chính xác, nhưng… tất cả những kẻ liên quan đều rất quyền lực. Nếu anh tiếp tục điều tra, anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Duy lặng lẽ nhìn vào đôi mắt của Lan Anh, biết rằng cô đang nói thật. Nhưng điều đó không khiến anh lùi bước. “Ta phải tiếp tục, vì đây là sự thật. Và vì Tạ Minh đã chết để bảo vệ nó.”
Lan Anh nhìn anh với vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. “Nếu anh quyết định như vậy, tôi sẽ giúp anh. Nhưng hãy cẩn thận. Họ có thể ở bất cứ đâu.”
Duy đứng dậy, quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt. “Ta không sợ. Sự thật phải được phơi bày.”
Nhưng trong lòng anh, Duy biết rằng cuộc hành trình này sẽ không hề dễ dàng. Một mạng lưới nguy hiểm đang ẩn mình trong bóng tối, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể là sai lầm cuối cùng.